Vợ Anh Thật Sự Là Bà Chủ

Lúng Túng


trước sau

Sau khi thành công lấy được đôi bông tai Đông Châu, Đường Thiên Miểu bèn rút điện thoại chơi một trò chơi đơn giản mà rất thú vị - rắn tham ăn - để giết thời gian.

Con rắn nhỏ của cô trong thời gian ngắn đã ăn hết đội đối thủ, sau đó quây đối phương lại trong vòng tròn của mình để bọn chúng tàn sát lẫn nhau, còn mình thì vui vẻ hưởng thành quả.

Đột nhiên, một người đụng phải tay cô làm cho ngón cái lập tức trượt ra khỏi màn hình, con rắn nhỏ bị đâm đầu vào tường, chết ngay lập tức.

Cô ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao bắn thẳng vào đồng đội heo của mình.

Hắc Kê mỉm cười làm lành: “Bà, bà chủ à! Không phải em cố ý đâu, em chỉ là muốn cho chị xem..”

Đường Thiên Miểu nhìn lên sân khấu theo hướng ngón tay cậu ta đang chỉ.

Lúc này, người dẫn chương trình đàn giới thiệu một món đồ đấu giá–

“Nước hoa [Lời nói của hoa bướm] là tác phẩm đoạt giải tại cuộc thi quốc tế của cô Lâm Văn Vũ, chỉ có duy nhất một chai trên toàn quốc, giá khởi điểm là… Năm trăm hai mươi vạn.”

Khi giá khởi điểm vừa được nói ra, vẻ mặt bình tĩnh của Đường Thiên Miểu khẽ giật giật.

Hắc Kê và những người khác kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Hả?!”

Cậu ta nói nhỏ bên tai Đường Thiên Miểu: “Giá khởi điểm được công ty tổ chức quyết định nhưng cũng sẽ cân nhắc giá mà người uỷ thác đưa ra. Vừa rồi khi nói ra giá khởi điểm, người dẫn chương trình còn chần chừ mãi. Bà chủ, chắc em họ của chị dùng quyền lực ép giá công ty rồi, nếu không sẽ không đưa ra mức giá quá đáng như vậy. Đến giá khởi điểm của Cát Tường Đông Châu quý giá cũng không có cái giá đó, cô ta điên rồi sao?”

Đường Thiên Miểu không hứng thú lắm rũ mắt chẳng nói câu nào, quay lại chơi game của mình.

Hắc Kê thì tiếp tục xem cuộc vui, tầm mắt rơi vào bóng dáng xinh đẹp mảnh mai ở hàng thứ nhất.

Khi người dẫn chương trình giới thiệu món đồ, Lâm Văn Vũ đã tự động đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Huyền, vẻ mặt hãnh diện và kiêu ngạo.

Sự tự cao ấy khiến cô ta không chú ý đến nét mặt kì quái của những người xung quanh.

Sau khi ngồi xuống, cô ta lặng lẽ đợi mọi người đấu giá tác phẩm của mình, cằm hất lên, sống lưng thẳng tắp, cả người từ trên xuống dưới tràn đầy tự tin và ngạo mạn.

Nhưng một giây rồi lại năm giây trôi qua, toàn hội trường vẫn yên tĩnh.

Dường như người dẫn chương trình đã dự đoán trước được điều này nên không hề ngạc nhiên, ngược lại còn giới thiệu món đồ thêm một lần nữa, nhấn mạnh rằng chai nước hoa này là độc nhất vô nhị trên toàn quốc.

Dần dần, vẻ mặt Lâm Văn Vũ liền trở nên khó coi, ánh mắt bất an nhìn sang mẹ
mình.

Vân Như Ý vỗ nhẹ tay cô ta trấn an: “Không sao đâu con à! Con xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ làm được mà.”

Lâm Văn Vũ hít sâu một hơi thầm an ủi bản thân, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô ta càng ngày càng thấp thỏm.

Nếu như không có ai ra giá cho sản phẩm của cô ta, Đường Thiên Miểu sẽ cười nhạo cô ta mất.

Không.!

Cô ta không thể để chuyện này xảy ra được.!

Sau hai lần người dẫn chương trình giới thiệu về món đồ nhưng vẫn chẳng có ai giơ bảng lên cả.

Bầu không khí lặng yên, lúng túng đang lan tràn ra.

Đúng lúc này, Đường Dật khẽ ho nhẹ, sắc mặt lạnh lùng, khí thế u ám tiêu điều.

Ngay sau đó, người đàn ông phía sau ông ta do dự giơ tấm bảng của mình lên: “Năm trăm ba mươi vạn.”

Mặc dù đang giơ tay ra giá nhưng trên trán lại chảy đầy mồ hôi.

Giây tiếp theo, hội trường lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng quỷ dị, không có người cạnh tranh.

Người dẫn chương trình ngay lập tức gõ búa: “Xin chúc mừng ngài đã thành công lấy được món đồ đấu giá này!”

Lâm Văn Vũ khó khăn thở ra một hơi, chán nản cúi đầu, tinh thần thì xuống dốc.

Rõ ràng vừa rồi cha dượng đã giúp cô ta giải vây.

Vân Như Ý thấp giọng nói: “Không được phép ủ rũ như vậy, phải nhớ rằng, con là người xuất sắc nhất, ai cũng không sánh bằng. Nước hoa không giống như những thứ khác, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy mà thôi.

Lúc này Lâm Văn Vũ mới khôi phục lại tinh thần, sự tự cao chậm rãi quay lại.

Cũng phải, cô ta mới chỉ 18 tuổi mà đã làm được thế này là giỏi lắm rồi, ít nhất không như Đường Thiên Miểu ngu ngốc không biết cái gì.

“Vật phẩm tiếp theo là chai nước hoa tên gọi là [Kiếp phù du] đây là sản phẩm mới nhất của nhà điều chế hương thơm trứ danh - công tử Bạch Mật, một chai duy nhất trên toàn thế giới. Giá khởi điểm là hai trăm ngàn.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Văn Vũ liền trở nên trắng bệch.

Ở phía sau, Đường Thiên Miểu nhíu mày, ung dung mà ăn một con rắn lớn.

Truyện convert hay : Mười Vạn Cái Khắc Kim Lý Do

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện