Tiểu tử họ La rất tinh ranh quỷ quái đến mức giảo quyệt và mười phần đủ cả mười là khôn trước tuổi.
Ai cũng nhận định như thế về La Từ Thông, nhất là những người từng quen biết gã, thậm chí dù chỉ quen biết duy nhất một lần vẫn không thể có nhận định nào khác hơn.
Tuy nhiên, riêng bản thân gã thì không bao giờ tán đồng vơi các nhận định tương tự. Trái lại gã biết rất rõ bản thân gã cần phải tự lập. Gã đã tự minh định như thế kể từ lúc gã bắt đầu mới lên bảy.
.... Đó là một đêm ngủ chẳng hiểu sao cứ vừa chợp mắt thì lại có ác mộng chập chờn xuất hiện, khiến đứa bé họ La mãi đến khi trời đã hững sáng vẫn còn mơ mơ màng màng. Không thể nào và cũng không muốn trở mình thức dậy như mọi hôm.
Nó muốn ngủ nướng bù lại đêm qua đã không được ngon giấc. Nhưng đúng là trời già cay nghiệt, nó vừa dỗ được giấc ngủ, thì ở dưới nhà, ở đâu đó ngay bên dưới gian phòng bé bé xinh xinh của nó lại có tiếng huyên náo rầm rì đưa lên khiến giấc ngủ nướng mới vừa chưa kịp đến lại phải tiêu tan.
Và vì tiếng huyên náo vẫn cứ tiếp tục vang vào tai, nó bực mình thì ít, hiếu kỳ thì nhiều. Lập tức tốc hết chăn mền, chạy xuống thang gỗ và đưa đầu nhìn xuống. Phụ thân nó đang bối rối, bởi trước mặt là một võ quan cùng nhiều sai nha bộ thuộc và tất cả đều lộ vẻ đắc ý, ắt là vì sự bối rối của phụ thân nó.
Tuy nhiên, phụ thân nó chợt nhún vai và nói với vị võ quan. Chứng tỏ điều vẫn khiến phụ thân nó bối rối đang dần tiêu tan :
- Quan nhân nếu vẫn không tin thì cứ hỏi hết thành Lạc Dương này, thử xem suốt đôi ba năm vừa qua La mỗ có ly khai đi đâu, dù chỉ là nửa bước chăng? Không những vậy bên cạnh mỗ còn một tiểu nhi, năm nay chỉ vừa lên bảy, gia cảnh thì đơn chiếc trong nhà lại không có bóng dáng nữ nhân, thậm chí tôi tớ hay nô bộc cũng chẳng có, mọi việc đều do một tay mỗ quán xuyến, dù muốn một lần hồi gia thăm lại cố hương cũng chưa biết sắp đặt thế nào cho toại ý, vậy thì đêm qua mỗ làm sao có thể vừa lưu thân tại đây vừa đồng thời cũng xuất hiện ở ngoại vi thành Lạc Dương này, gây án và trổ tài diệu thủ đoạt mất số châu báu như lời quan nhân vừa khăng khăng đề quyết?
Viên võ quan mất dần vẽ đắc ý :
- Lão chẳng là Tam Thủ Khinh Hoạt Cước La Tận Mệnh sao? Thâu vương là ngoại hiệu của lão, chứng tỏ đã từ lâu lão nhờ sinh ý này nên thành danh. Vậy nếu đêm qua không do lão thi thố diệu thủ thì còn ai to gan đến vùng này gây án? Trừ phi kẻ đó muốn vuốt râu hùm, hoặc giả không hề biết đang lưu ngụ ở thành Lạc Dương còn có một Đệ Nhất Thần Thâu là lão La thâu vương đây, nên mới xuất hiện, vô tình có hành vi tợ như múa búa trước mặt Lỗ Ban?
Lão La Tận Mệnh vụt lạnh giọng :
- Xấp xỉ gần ba năm về lưu ngụ ở thành Lạc Dương này là cũng ngần ấy thời gian La mỗ rửa tay gác kiếm quyết quy ẩn không còn dùng diệu thủ như một sinh ý nữa. Nhưng xem ra dù La mỗ có nói thế nào, quan nhân cũng chẳng chịu tin cho. Bằng chứng là theo lời quan nhân vừa nói có vẻ đề quyết mỗ phải chịu trách nhiệm với sự việc đã xảy ra đêm qua. Vậy nói đi, chủ ý đích thực của quan nhân là như thế nào?
Viên võ quan quả nhiên chẳng tin chút nào đối với từng lời của lão La :
- Bản nhân đã thọ lãnh trọng trách, quyết phải tìm cho ra thủ phạm gây án đêm qua. Lão La nếu thật sự đã rửa tay gác kiếm hoàn lương không còn dùng đến diệu thủ nữa, thì mấy năm nay cùng với thời gian sau này, lão La lấy gì làm ngân lượng để chi dụng? Huống hồ còn phải chăm sóc một tiểu nhi, là điều bản nhân cảm thấy khó tin khi vẫn biết lão La chưa một lần thành gia lập thất, vậy thì tiểu nhi đó từ đâu mà có?
Lão La nhún vai :
- Quan nhân lúc đến đây ắt đã tìm hiểu và nhất là đang tận mắt nhìn thấy cơ ngơi của La mỗ? Đấy là sản nghiệp đủ cho mỗ ung dung sống nốt chuỗi ngày còn lại, thụ hưởng hết thọ mệnh trời ban cho. Còn nếu quan nhân quan tâm, muốn minh bạch nguyên ủy xuất xứ của toàn bộ cơ ngơi này, xin cứ tùy tiện tra xét theo những cách được vương pháp cho phép. Riêng về hành vi gây án đêm qua, nếu đích thực có thỉnh cầu từ phía quan nhân, được rồi, La mỗ nguyện cống hiến hết sức lực, hy vọng có thể giúp quan nhân sớm tìm ra thủ phạm. Như vậy đủ chưa, quan nhân? Vì tiểu nhi đêm qua phát bệnh, cũng tại trái gió trở trời mà, dĩ nhiên hôm nay cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Mong quan nhân nể mặt đừng gây thêm kinh động nữa có được chăng?
Viên võ quan đành trở bước quay ra :
- Những gì La lão vừa nói xin chớ mau quên. Và bản nhân xin chờ tin tốt lành, thế nào cũng được La lão hồi đáp thật chóng vánh. Kiếu!
Khi những kẻ gây huyên náo đã bỏ đi thì nó, La Từ Thông cũng nhẹ nhàng quay lại giường. Và lúc nó đã tự đắp xong chăn đến tận cổ thì phụ thân nó, lão Thâu vương La Tận Mệnh cũng kịp thời tiến vào và xuất hiện ngay bên cạnh nó từ lúc nào chẳng hay. Lão lên tiếng hỏi nó đầy vẻ quan tâm :
- Hài tử nếu muốn ngủ nữa thì đừng ái ngại. Ta chỉ đến để xem bệnh tình của hài tử đã như thế nào.
Nó cảm kích và càng lúc càng thêm thương thân phụ :
- Họ dám vu khống, bảo gia gia là kẻ cắp. Vậy vạn nhất gia gia không thể giúp họ tìm ra hung thủ gây án đêm qua thì sao?
Lão La nghiêm mặt nhìn nó :
- Đừng quá để tâm hoặc ghi nhớ những gì hài tử vừa tình cờ nghe được. Vì thứ nhất ta không là kẻ cắp. Và thứ hai, một khi ta đã hứa thì thế nào cũng giúp họ tìm ra hung thủ chí ít là để hai phụ tử chúng ta sau này mãi mãi được yên thân, không bị họ tiếp tục quấy rầy nữa. Nào bây giờ, hài tử ngủ lại đi. Vì ta biết đích thực hài tử đêm qua ngủ chẳng được ngon giấc.
Được trấn an, nhất là nhờ sự ấm áp của tình phụ tử, nên khi phụ thân dứt lời, hai mắt nó liền ngoan ngoãn sụp xuống chìm vào giấc ngủ sâu thật dễ dàng bù vào giấc ngủ đêm qua hẳn nhiên hãy còn thiếu.
* * * * *
Đến lúc gã lên mười, một sự kiện nữa xảy đến, cũng vào lúc giấc ngủ cứ chập chờn ẩn hiện, khiến gã tuy là ngủ nhưng kỳ thực chỉ là lơ mơ. Có một tiếng động cực lớn làm gã giật mình tỉnh hẳn.
Với vóc dáng và tầm nhận thức của một đứa trẻ mới lên mười không quá ngây thơ như khi chỉ mới bảy tuổi, La Từ Thông chỉ cần hé mở cửa phòng là đủ để nghe và phần nào nhìn thấy những gì đang diễn ra dưới kia, nhờ có ánh hỏa quang lung linh chiếu hắt từ dưới lên xuyên qqua các khe hở giữa các bậc thang gỗ dẫn đến tận phòng gã.
Gã nghe âm thanh của một nữ nhân hỏi phụ thân gã :
- Lão đừng quá uy hiếp ta, không sợ kinh động đến tiểu oa nhi ư? Và nhớ nếu để tiểu oa nhi tình cờ phát hiện những gì đã do ta và lão thỏa thuận sắp đặt lão đừng trách ta độc ác lúc ấy ta đành phải kết liễu sinh mạng lão đúng như tính danh của lão là La Tận Mệnh.
Phụ thân gã bật cười :
- Phu nhân nói đến thỏa thuận ắt cũng hiểu, song phương phải thực hiện cho bằng được phần việc của mỗi người đã cam kết. Phần mỗ kể như ổn, vì đã bảy năm qua rồi tình phụ tử giữa bản thân mỗ và Thông nhi luôn ngày càng khắng khít. Đồng thời cũng xin nói thêm, mỗi khi được tin phu nhân hạ cố dời gót ngọc đến thăm viếng tệ xá thì để chuẩn bị, lần nào mỗ cũng cẩn trọng điểm vào Thụy huyệt, giúp Thông nhi ngủ say như chết. Phu nhân chớ quá lo sự việc bị vỡ lở. Trái lại hãy mau chóng hoàn thành những gì phu nhân từng cam kết giúp mỗ.
Ánh hỏa quang từ bên dưới bỗng chiếu hắt lên, in vào vách bóng hình của một phu nhân mặc xiêm y vừa dài vừa rộng. Cũng chính là lúc La Từ Thông nghe tiếng phu nhân đáp lời phụ thân gã :
- La lão đã vang danh là Thâu vương, là Đệ nhất Thần thâu từ cổ chí kim, muốn đoạt vật của bất luận ai, dù được cất giấu bất kỳ chỗ nào, đều dễ dàng thực hiện như lấy đồ trong túi. Vậy thì vì lẽ gì vẫn mong có được tuyệt kỹ khinh công của Đông Doanh, vị tất có thể lợi hại bằng chứ chưa nói là hơn nổi khinh thân pháp tuyệt thế lão La đang có.
Lão La Tận Mệnh bảo :
- Được xưng tụng là đệ nhất quả không dễ. Và để giữ được uy danh ấy càng thập phần khó hơn. Về điều này mỗ không nói chắc phu nhân cũng thấu hiểu. Vì luận về võ công có ai lại muốn đang ở hàng đệ nhất bỗng bị tụt hậu rơi xuống hàng đệ nhị? Vậy phu nhân có thể đáp ứng cho mỗ chưa?
Bóng dáng của phu nhân in trên vách bỗng ẻo lã đưa ra một cánh tay, cầm hờ hững và nâng trên bàn tay là một hộp dẹt :
- Lão La rất biết người biết của, khiến ta phải mất gần ba năm, cùng với sinh mạng của ít nhất là mười thủ hạ tâm phúc mới chiếm được vật này, giúp lão La toại nguyện. Ta nói như thế để chứng tỏ rằng vì muốn thực hiện đúng thỏa thuận nên không hề tiếc bất kỳ điều gì. Do vậy, phần của lão cũng chớ để ta thất vọng. Nhược bằng ngược lại, hậu quả thế nào lão tự hiểu rõ. Và khi đó, lão có là đệ nhất khinh công thì khắp gầm trời này e chẳng còn bất kỳ chỗ nào đủ kín đáo cho lão dung thân. Chính ta sẽ đến và tự tay kết liễu sinh mạng của lão.
Ở trên vách có thêm bóng hình phụ thân gã đưa tay đón nhận chiếc hộp dẹt, phụ thân gã mở hộp ra :
- “Đông Doanh bí lục”? Quyển này không đúng rồi. Vì mỗ chỉ quan tâm đến một quyển khác, mỏng hơn, được gọi là Nhẫn Giả Bảo Kỳ Thân. Phu nhân quên rồi sao?
Phu nhân nọ đáp :
- Nhưng chỉ trong quyển Đông Doanh bí lục này mới tàng chứa đủ toàn bộ các loại công phu kỳ quái của bọn Đông Doanh. Lão La không thích ư?
Phụ thân gã ném trả chiếc hộp cho phu nhân nọ :
- Mỗ thừa biết luận về kiếm đạo, bọn Đông Doanh quả thật đã có những thành tựu quyết không kém các kiếm phái từng vang danh khắp võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Tuy nhiên đấy lại là điều không hề khiến mỗ quan tâm. Và nếu phu nhân thích, xin cứ tùy tiện giữ lại.
Phu nhân nọ dễ dàng bắt lấy chiếc hộp và lần đầu tiên bật cười :
- Lão La không muốn có bản lãnh võ học hơn người, nếu luyện theo Bí Lục Đông Doanh này thực sao? Thế mà ta ngỡ bất cứ nhân vật võ lâm nào cũng quan tâm, nhất là mong bản lãnh ngày càng tinh tiến. Hóa ra vẫn có một lão La thật khác người. Ha... Ha... Ha...
Phụ thân gã chợt quát :
- Theo đúng thỏa thuận thì chỉ còn đúng một tuần trăng nữa thì hết hạn kỳ để phu nhân thực hiện lời cam kết. Khi đó nếu vẫn chưa có quyển Nhẫn Giả Bảo Kỳ̀ Thân đưa ra, thì phu nhân tin chăng mỗ có thừa bản lãnh cùng thủ đoạn khiến phu nhân dù hối hận cũng không kịp.
Phu nhân nọ hừ lạt :
- Lão định tố giác ta chăng? Nhưng tố giác với ai và tố giác về điều gì? Nên nhớ, chính bản thân lão dù thần thông quảng đại đến đâu vẫn đừng mong biết rõ xuất thân lẫn lai lịch đích thực của tiểu oa nhi đã từng do lão trổ tài diệu thủ đánh cắp và nuôi dưỡng cho đến tận hôm nay, theo thỏa thuận đã có. Hơn nữa với thân thủ của lão, chỉ e chưa kịp thực hiện việc tố giác thì đã bị ta hạ thủ kết liễu rồi. Lão có muốn chăng?
Phụ thân gã cũng hừ lạt :
- Mỗ được thành danh là Tam Thủ Khinh Hoạt Cước, vậy phu nhân tin chăng tứ chi của mỗ đích thực chẳng có vật nào thừa hoặc vô dụng? Tóm lại thỏa thuận là thỏa thuận, trừ phi phu nhân có ý vi ước ắt sẽ minh bạch cách mỗ đối phó là thế nào.
Phu nhân nọ gật đầu, vô tình làm lay động cây trâm cài trên đầu, được in dấu rất rõ nét qua hình bóng chiếu vào vách. Và hình dạng của cây trâm, phần còn thừa nhô ra ngoài búi tóc khá cầu kỳ của phu nhân, khiến gã La Từ Thông dù khi đó mới lên mười vẫn dễ dàng ghi nhớ. Cũng lúc đó phu nhân nọ cười :
- Lão khá lắm đúng là hạng người thật không dễ bị bắt nạt. Thôi được đây mới là vật lão cần. Nhận lấy đi và nếu tiện hãy cho ta biết vì sao lão chỉ quan tâm mỗi một vật này.
Qua hình bóng in trên vách, gã thấy một lần nữa trên tay phu nhân nọ lại hững hờ cầm một hộp dẹt và lần này phụ thân gã cũng cầm lấy và mở ra xem.
- Đúng là quyển Nhẫn Giả Bảo Kỳ Thân rồi. Đa tạ phu nhân đã cho mỗ toại nguyện. Còn nguyên do mỗ quan tâm ư, phu nhân ắt đã từng xem qua quyển này? Nếu vậy ắt đã tự hiểu, cần gì chờ nghe mỗ giải thích?
Phu nhân nọ lại gật đầu một lần nữa :
- Tuy ta xem nhưng không thể tin chỉ vì những loại tà pháp hoang đường ghi trong đó lại là những điều làm lão thực sự quan tâm. Người Đông Doanh có thuật ẩn thân như thể tàng hình thật sao?
Phụ thân gã thu cất cả quyển sách lẫn chiếc hộp dẹt vào người :
- Vì mỗ cũng không tin họ có thể biến đi trong chớp mắt, có được phu nhân gọi là thuật tàng hình cũng không sai, nên quyết khám phá và hy vọng qua quyển này sẽ tỏ tường hư thực. Đêm đã muộn lắm rồi, nói đúng hơn là trời đã sắp hửng sáng, phu nhân có còn căn dặn gì thêm chăng?
Phu nhân nọ bảo :
- Có. Chính là điều này. Đỡ!
Đột ngột phu nhân nọ đổi giọng và gắt thành một tiếng tơ như thét. Cùng lúc đó là cánh tay đang ẻo lã của phu nhân chợt trở nên cứng rắn khác thường, bật lao vào vóc hình không mấy gì vạm vỡ của phụ thân gã.
Điều đó làm phụ thân gã cũng bật lên tiếng quát khá to :
- Phu nhân, hành động này là có ý gì? Sao bỗng dưng trở mặt, xuất chiêu cùng mỗ động thủ? Hãy dừng tay ngay.
Tay của phụ thân gã bật tung ra, lập tức chạm vào cánh tay của phu nhân nọ. Và cách họ chạm làm cho vang lên một tiếng chấn động tương tự một tiếng sấm nổ vang rền.
“Ầm”
Và phụ thân gã vì bị đẩy lùi nên chỉ chớp mắt bóng hình của phụ thân gã không còn được chiếu hắt và in lên vách nữa. Chỉ còn mỗi một bóng hình của phu nhân nọ, với tiếng nói lạnh lùng đe dọa :
- Ta không hề trở mặt, bằng chứng là lão vẫn toàn mạng, thay vì đã bị ta kết liễu qua công phu tuyệt kỹ vừa rồi. Tuy nhiên, hành động của ta cũng là lời cảnh tỉnh duy nhất dành cho lão. Hãy ghi nhớ và mãi mãi giữ kín mọi điều đã xảy ra. Cũng đừng mong mượn thuật ẩn thân của người Đông Doanh hầu sau này tìm cách đối phó ngược lại ta. Cho lão hay, bản lãnh lão kém lắm. Truy tìm và giết lão, nếu như lão cố tình làm không đúng hoặc không đủ những gì đã thỏa thuận, thì đối với ta chỉ là hành vi dễ như trở bàn tay. Và đây là thêm một túi ngân lượng dành cho lão. Hãy chi dụng vào bất kỳ việc gì lão cảm thấy cần. Vì sau lần đối chưởng vừa rồi ta e rằng lão phải mang nội thương khó mong bình phục. Vậy hãy cứ ngoan ngoãn nuôi dưỡng và lưu giữ tiểu oa nhi bên cạnh lão. Ta thành tâm cầu chúc tình phụ tử của lão và tiểu oa nhi ngày càng khắng khít. Chí ít là để lão được an ủi, không đến nỗi lẻ loi đơn dộc từ bây giờ cho đến khi hưởng dụng hết thọ mệnh trời ban. Hừ!
Nói đến đây hình bóng của phu nhân không còn thấy in trên vách nữa. Thay vào đó gã chỉ nghe tiếng phụ thân gã lầu bầu thóa mạ :
- Yêu phụ thật độc ác. Đúng là tối độc phụ nhân tâm. La Tận Mệnh ta đã quá lầm lẫn khi bỗng dưng dây vào hạng người như mụ. A, với nội thương như vầy, ta đâu còn với danh xưng Đệ nhất thần thâu?
Biết mọi diễn biến đã kết thúc, nhân lúc phụ thân gã thở dài than vãn, gã khép nhẹ cửa phòng và chui trở lại giường, kéo chăn đắp đến tận cổ và cố tìm lại giấc ngủ càng sớm càng tốt.
* * * * *
Lại một biến cố nữa xảy ra khi gã vừa tròn mười bốn tuổi.
Đấy là một sáng nọ, gã đột ngột bị phụ thân gã nắm đầu lôi dậy từ một giấc ngủ thật ngon và không hề bị bất kỳ một cơn ác mộng nào quấy nhiễu.
Phụ thân gã lớn tiếng quát tháo làm gã tỉnh giấc hoàn toàn :
- Điều gì làm ngươi ngày càng trở nên mê muội, hử? Hay ta nuôi nấng có thiếu thốn gì chăng? Tại sao ngươi làm ta bẽ mặt chẳng được yên thân, cũng chẳng có phúc được hưởng an nhàn, tại sao hử?
Bị dựng dậy, gã không giận. Và cũng tương tự gã cũng không nao núng trước thái độ giận dữ của thân phụ. Gã cứ bình thản nhìn và hỏi phụ thân :
- Phải chăng hài nhi vừa có hành vi nào đó khiến gia gia phật ý? Là hành vi gì vậy?
Phụ thân gã sỗ sàng thọc tay vào và mò tìm khắp người gã :
- Mảnh ngọc bội của Kim nhị tiểu thư đâu? Mới hôm qua ta vẫn còn thấy Kim nhị tiểu thư đeo trên người. Thế mà sao một lúc có ngươi lân la thân cận tìm cách trò chuyện, thì mảnh ngọc bội tổ truyền của Kim gia đã không cánh mà bay. Không phải do ngươi lấy ư? Đâu rồi? Mau đưa đây để ta liệu cách giao hoàn cho Kim gia. Họ là bậc hào phú, vẫn thường qua lại và có giao tình với phủ nha, không dễ trêu ngươi họ như ngươi nghĩ đâu.
Gã gỡ tay phụ thân ra :
- Bọn hào phú ấy thừa tiền lắm của, có mất một mảnh ngọc bội nho nhỏ thôi thì đáng gì. Nhưng sao gia gia gặng hỏi hài nhi? Trừ phi gia gia đã bị họ đề quyết, như một lần đã lâu lắm rồi, gia gia cũng bị tình nghi và suýt bị một viên võ quan gây khó dễ, đúng không?
Phụ thân gã thêm giận dữ :
- Lần ấy chỉ là ngộ nhận, sau đó tất cả đều được hóa giải. Chứng tỏ vì ta không là kẻ cắp nên thật sự chẳng muốn ngươi trở thành kẻ cắp, hoàn toàn trái ngược với mọi điều ta đã từng giáo huấn ngươi. Mảnh ngọc bội ngươi đang giấu ở đâu? Mau đưa nó đây cho ta.
Gã bực bội bước xuống khỏi giường :
- Giao cho gia gia thì được rồi, nhưng sau đó, ngày cách ngày gia gia nên tự đi đến Hồ đại phu bốc thuốc hài nhi không đi nữa.
Phụ thân gã từ giận dữ chuyển sang ngỡ ngàng :
- Vậy là ngươi thừa nhận đã đánh cắp mảnh ngọc bội của Kim gia?
Gã cau có đáp lại :
- Không phải là lần đầu đâu. Nhưng nếu chẳng nhờ thế nữa năm qua hài nhi làm cách nào vẫn có thể đến Hồ đại phu đều đều nhận thuốc về trị bệnh cho gia gia?
Phụ thân gã sững sờ :
- Vậy sao có lần ngươi bảo Hồ đại phu vì thiện cảm với phụ tử ta nhất là nhờ ngươi chịu thực hiện giúp Hồ đại phu những việc vặt vảnh nên có thể nhận dược liệu mà không hao tốn ngân lượng.
Gã cười cười :
- Đó là những lúc đầu, khi gia gia sau nhiều năm dài phục dược nhưng bệnh trạng chẳng mấy thuyên giảm. Đã vậy, vì phương dược dành cho gia gia đều là những thứ đắt giá, công xá của hài nhi thì chẳng đáng gì, thế nên chỉ được Hồ đại phu giảm bớt mấy phần kỳ dư đều cần có ngân lượng bù thêm. Không nghe gia gia nhắc, hài nhi cũng chẳng đề cập làm gì.
Phụ thân gã nhăn nhó :
- Lẽ ra ngươi nên nói, thay vì lo cáng đáng, để rồi do còn nhỏ, chẳng thể đào đâu ra ngân lượng, nên có những hành vi đáng bị chê trách và không hề do ta sai khiến hay bảo ngươi làm.
Gã bảo :
- Hổ phụ sinh hổ tử, gia gia là Đệ nhất thần thâu, hài nhi tuy không bằng nhưng mỗi lần hành sự đều hết sức thận trọng, quyết chẳng để ai bắt hoặc gây hệ lụy cho gia gia. Thứ nữa, giả như hài nhi có đề cập đến việc hao tốn ngân lượng cùng gia gia thì với cung cách sinh hoạt ngày càng tốn kém của chúng ta hiện nay, liệu gia gia đáp ứng nổi không? Hay vì cảm thấy quá tốn kém, một là gia gia thà cam chịu mang bệnh đến cuối đời, không tiếp tục trị liệu nữa, hai là dù lực bất tòng tâm vẫn mạo hiểm trổ tài diệu thủ, để có thể nhận một kết cục là bị người phát hiện, mất hết thể diện và uy danh hiển hách một đời của gia gia?
Phụ thân gã sa sầm nét mặt :
- Dựa vào đâu ngươi bảo ta là Đệ nhất thần thâu? Vả lại, ngươi làm sao biết ta còn hay đã hết ngân lượng để nghĩ rằng ta không thể dáp ứng nổi việc tiếp tục điều trị?
Gã chợt cúi đầu và nhỏ nhẹ thổ lộ :
- Gia gia bị nội thương như thế nào, sau đó phải thất vọng ra sao, cho dù được toại nguyện vì đã có quyển sách Nhẫn Giả Bảo Kỳ Thân trong tay nhất nhất mọi việc đêm đó hài nhi đều đã mục kích tất cả.
Và gã nghe Phụ thân gã kêu sững sờ :
- Ngươi đã nghe thấy? Vậy sao mấy năm qua ngươi vẫn có thể giữ kín, thay vì phải bộc lộ theo thói thường mà bất kỳ đứa trẻ nào ở độ tuổi như ngươi cũng phải thể hiện?
Gã bảo :
- Hài nhi nếu tự bộc lộ thì liệu đạt được gì? Hay chỉ là đẩy gia gia vào tuyệt lộ. Đúng như lời mụ độc ác đó từng đe dọa? Huống chi, tuy gia gia chính là hung thủ từng cướp đoạt hài nhi từ một nơi nào đó, có thể là từ tay song thân phụ mẫu đích thực của hài nhi, nhưng thật sự thì gia gia lại không hề biết về lai lịch thân thế của hài nhi minh bạch, chỉ e thêm gây khó khăn cho gia gia, dù sao cũng là người nhiều năm dài nuôi nấng và cưu mang hài nhi. Chính vì thế hài nhi thà giữ kín trong lòng vẫn hơn.
Phụ thân gã thở dài :
- Ta không ngờ ngươi đã biết, và càng không ngờ khi hiểu ra ngươi không oán hận ta, trái lại, chỉ vì mong muốn ta sớm trị hết bệnh và khôi phục nên gần đây ngươi không ngại bất kỳ hành vi nào, miễn có thể giúp ta. Một đứa bé như ngươi lại có thể biết nghĩ và thể hiện nghĩa khí như vậy thật sao?
Gã đáp :
- Giúp gia gia cũng là cách hài nhi tự giúp bản thân. Vì chỉ khi gia gia khôi phục trở lại là một Đệ nhất thần thâu như ngày nào thì lúc đó, sau những gì hài nhi đã tận tâm lo cho gia gia, thì lẽ nào gia gia lại không có cách giúp hài nhi tự minh bạch thân thế? Và cảnh ngộ đã vô tình tạo cho hài nhi cơ hội thể hiện trước. Phải chăng từ độ ấy đến nay, mụ độc ác vì không lai vãng và tìm đến nữa nên gia cảnh chúng ta này càng trở nên thiếu kém hẳn?
Phụ thân gã lại thở dài :
- Tuy đúng là có như thế thật, nhưng đừng vì vậy mà nghĩ mụ không còn tìm đến nữa. Có chăng là do mụ không ngờ ta vì bất phục nên tự tìm cách trị thương, chấp nhận hao tốn hầu như là toàn bộ ngân lượng mụ từng giao phó kể như bố thí cho ta. Thế nên, nếu như tính theo cách của mụ, ta đồ rằng nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm nữa mụ thế nào cũng xuất hiện. Thông nhi này, nếu chờ đến khi mụ xuất hiện, chỉ sợ ngươi khó thể che giấu nổi thái độ phẫn hận dành cho mụ, đấy là nói ta vì mang nội thương nên khó điểm huyệt tạm thời chế ngự ngươi, hay là ngươi cứ nhân lúc này hãy bỏ đi cho thật xa, đừng khi nào để cho mụ phát hiện. Nếu không sinh mạng ta dù chết cũng là đáng lắm. Chỉ tiếc cho sinh mạng ngươi cũng chẳng thể bảo toàn.
Gã không sợ :
- Giữa gia gia và mụ độc ác đã có thỏa thuận. Nếu mụ đến thì hài nhi đã trù tính rồi, sẽ giả vờ ngủ say như chết. Không bị mụ phát hiện mọi việc đã được hài nhi minh bạch, mụ đâu thể tự ý hạ sát gia gia hoặc là hài nhi?
Lão La Tận Mệnh bảo :
- Mụ là người có tâm cơ khó lường. Ta vì nhận ra điều đó quá muộn, nên mới bị mụ bất thần gây cho nội thương nghiêm trọng, tương tự như bị mất hết võ công. Qua đó cũng đã hiểu ngươi sau này dù khéo giả vờ cách mấy, nhất định cũng bị mụ phát hiện. Hã̃y nghe ta, một là ngươi còn quá nhỏ, hai là ngươi chưa biết gì về thủ đoạn hay bản lãnh của nhân vật võ lâm am hiểu võ công, ngươi nên ly khai ngay. Và hậu vận của ngươi sau này thế nào hãy tùy vào phúc phận hoặc số phận đã được cao xanh an bài định đoạt sẵn cho ngươi.
Gã hoang mang :
- Thế nào là biết võ công? Và nếu hài nhi cũng muốn biết võ công thì cần phải như thế nào?
Lão chợt nhìn gã :
- Ý của ngươi như không chấp nhận mãi mãi chẳng minh bạch về thân thế lai lịch?
Gã gật đầu :
- Cây có cội nước có nguồn. Ngay đêm hài nhi biết gia gia chỉ là dưỡng phụ, vừa la thủ phạm biến hài nhi thành một đứa bé mồ côi, hài nhi đã có ý định, quyết sau này phải tìm cho kỳ được thân thế lai lịch. Muốn toại nguyện, có phải hài nhi cần phải hiểu võ công chăng gia gia?
Lão đắn đo :
- Ta vì có chút tham vọng, được người hứa sẽ giúp ta toại nguyện sở hửu quyển Nhẫn Giả Bảo Kỳ Thân, nên cam tâm để người sai khiến. Mụ là cao thủ võ lâm và hành sự của mụ nhắm vào ngươi cho ta hiểu xuất thân của ngươi quyết chẳng tầm thường. Do vậy, nếu muốn biết rõ thân thế lai lịch, cũng kể là ngươi chấp nhận sau này sẽ cùng mụ đối đầu. Dĩ nhiên, ngươi không thể không am hiểu võ công, thậm chí là võ công phải cao thâm hơn mụ. Một điều không dễ đâu, Thông nhi.
Gã gật đầu một lượt nữa :
- Nhưng không phải là không thể thực hiện được phải không gia gia?
Lão nhìn gã :
- Ngươi không chút nào oán hận ta thật sao? Vì sao đến lúc này ngươi vẫn gọi ta là gia gia?
Gã đáp :
- Hận gia gia thì không có lợi cho hài nhi sau này tìm cơ hội minh bạch thân thế. Vậy hận làm gì để tự chuốc lấy bất lợi?
Lão thán phục :
- Tâm cơ ngươi thật khá. Ắt hẳn song thân ngươi cũng là nhân vật hữu danh đã và đang hành tẩu giang hồ. Được rồi, tuy ta không mấy hối hận vì điều đã gây ra cho ngươi, nhưng vì hận yêu phụ, nỡ trở mặt đối phó ta, thế nên ta hứa sẽ có cách giúp ngươi phần nào toại ý. Và điều tiên quyết cần hành động là ngươi mau giúp ta tẩu tán toàn bộ cơ ngơi này. Điền sản này là của yêu phụ, ta dùng thủ đoạn gậy ông đập lưng ông lấy của mụ sử dụng vào việc dối phó mụ sau này, khi đã tìm chỗ khác kín đáo để ẩn thân. Ngươi nghĩ sao?
Gã cũng thán phục :
- Gia gia cứ yên tâm hành sự, nhất là càng sớm khôi phục càng tốt. Hài nhi lúc này chỉ cậy dựa vào gia gia mà thôi.
Gã rao bán toàn bộ điền sản, chỉ giữ lại những vật cần dùng, nhặt nhạnh tất cả và sau đó cùng lão La Tận Mệnh tìm phương cao chạy xa bay...
Vừa thấy bóng dáng gã, không đợi gã đặt chân vào nhà, lão La Tận Mệnh đã lập tức cất giọng khào khào gọi :
- Ngươi vẫn chứng nào tật nấy, phải chăng đã trở thành thói ăn cắp quen tay và không hề vì mưu sinh như trước kia ở Lạc Dương ngươi từng viện cớ để giải thích cho hành vi của ngươi?
Gã kinh ngạc đứng sựng lại, hoang mang nhìn lão La Tận Mệnh dù đã già lọm khọm vẫn vội vã chân thấp chân cao cố bước nhanh về phía gã :
- Thương thế của gia gia cư theo thời gian ngày càng trở nên trầm trọng, giận dữ hay xúc động thái quá là điều không nên. Nhưng dựa vào đâu mà gia gia đề quyết như thế? Hay chỉ là cơn giận vô lý vì thấy gần đây hài nhi cứ đi về thất thường?
Lão La Tận Mệnh quả nhiên đang rất giận dữ, càng giận khiến giọng lão càng thêm khàn khàn :
- Ngươi thích ăn cắp hoặc cảm thấy hứng thú với sinh ý từng giúp ta thành danh là Đệ nhất thần thâu thì tùy ngươi. Và nghĩ cho cùng thì từ thuở nào đến giờ ta chưa hề xúi giục hoặc chỉ điểm truyền thụ thuật diệu thủ của ta cho ngươi. Nhưng Thông nhi ơi là Thông nhi, ta chỉ sợ cho sinh mạng của ta và ngươi mà thôi. Vì với thói ăn cắp quen tay của ngươi, dừng ngỡ không có ngày bị người phát hiện. Đến lúc đó thì hậu quả sẽ ra sao? Ngươi có nghĩ đến chưa? Đấy là chưa nói đến mụ độc ác nọ suốt bốn năm qua dễ gì không truy tìm lùng sục chúng ta. Vạn nhất hành tung của ngươi khi bị phát hiện lại lọt đến tai mụ. Ngươi ngỡ mụ không dễ dàng liên tưởng đến hành tung của ta là Đệ nhất thần thâu sao? Khi đó vì có ý ngờ, mụ chỉ cần bám theo ngươi là ung dung tìm thấy ta. Và sinh mạng của ta lẫn ngươi hãy kể như tận số.
Gã trấn tĩnh dần và mỉm cười :
- Gia gia và hài nhi đã chẳng bình yên vô sự suốt bốn năm qua hay sao? Chứng tỏ, hoặc mụ độc ác đã chán nản bỏ cuộc, không còn truy tìm chúng ta nữa, hoặc bản lãnh của mụ không thật sự lợi hại như gia gia đã luôn quá đề cao mụ. Gia gia đừng mãi để hình bóng mụ ám ảnh nữa, có được không? Thay vào đó, xin hãy mau cho hài nhi tỏ tường, điều gì khiến gia gia hôm nay vừa nhìn thấy hài nhi lập tức có thái độ giận dữ. Không giống bao nhiêu lần trước đây hài nhi vẫn thường về muộn?
Lão vẫn còn giận nhưng chẳng hiểu sao cứ mấp máy đôi môi mãi chẳng nói nên lời. Cuối cùng lão vừa ngao ngán thở dài vừa đưa mắt liếc gã :
- Ngươi đừng quá tự phụ với một ít công phu võ học ta truyền cho ngươi. Vì ngày nào ngươi chưa thật sự hành tẩu giang hồ, chưa chạm trán các cao thủ võ lâm đích thực thì ta e rằng ngươi vẫn chưa thể nào hiểu rõ câu “cao nhân tắc hữu cao nhân trị” hoặc là câu “thiên thượng hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Thế nên ngươi đừng vội cươi ta vì đã luôn lo sợ nên ngày ngày vẫn bị hình bóng mụ độc ác thuở nào với lời đe dọa ám ảnh. Nhưng chuyện đó cứ để mai hậu ngươi tự minh bạch. Vì nay ngươi chỉ mới mười tám niên kỷ, cuộc đời hãy còn dài. Ắt sẽ có lúc ngươi hối hận vì đã không để tâm ghi nhớ những gì ta khuyên ngăn răn dạy bấy lâu nay. Còn về thái độ của ta vừa rồi ư? Ngươi xem đây, đã có người tìm đến đây đưa cho ta vật này. Ngươi nhận ra chăng?
Vật được lão trao ra chỉ là một túi lụa nhỏ bằng gấm, kỳ dư không có thêm dấu hiệu nào khác lạ để gã có thể đáp được ngay là nhận ra hay không nhận ra vật đựng trong túi là gì. Thế nên, một tay gã đón lấy túi lụa, miệng thì cảnh giác hỏi lão :
- Nhân vật nào tìm đến có xưng danh tánh gì không? Hoặc giả y có nhân dạng ra sao?
Lão đáp :
- Chúng ta đang ẩn thân vì sợ truy lùng nên đương nhiên ta không thể không dò xét bất luận ai không được mời mà đến. Đấy là một gã nghèo kiết xác, y phục lam lũ. Khi được hỏi tính danh, gã chỉ xưng là Bạch thư sinh. Về vật này thì gã bảo xin được lưu lại gọi là đề đáp trong muôn một đối với hành vi ngươi đã giúp gã lấy lại vật gia truyền. Có phải ta đã ngờ đúng, ngươi học đòi theo ta, giở trò diệu thủ?
Gã phá lên cười khi trút từ túi lụa ra những đĩnh bạc trắng ngần :
- Phát tài rồi, vậy thì gã Bạch thư sinh không nghèo kiết xác như hài nhi cũng đã từng nhận định như thế về gã. Trái lại kể cũng đáng công. Vì quả thật hài nhi có vì gã, phải mất mấy ngày liền dò xét và sau cùng, phải nhờ mạo hiểm mới có thể đột nhập, để giúp gã lấy lại vật gia truyền đã bị đối phương dùng vũ lực chiếm đoạt. Gia gia nếu không ưng ý, hay là để hài nhi thu giữ và tùy tiện sử dụng số bạc này?
Lão hậm hực xua tay :
- Ngươi cứ giữ, thử xem có đủ để bảo toàn tánh mạng của ngươi và ta hay không? Chẳng đáng đâu Thông nhi, nếu vì ngươi sính cường, hành động càn dở khiến hành tung bị bại lộ.
Gã ung dung thu cất toàn bộ những đĩnh bạc vào người :
- Nếu gia gia vẫn mãi lo, được rồi, thà hài nhi nói hết một lần cho xong. Không sai, suốt mấy năm qua hài nhi vẫn không ngừng luyện và dùng thuật diệu thủ tự luyện làm sinh ý. Nhưng khác với gia gia trước kia hầu như chỉ nhờ diệu thủ để chiếm đoạt của người làm của mình, hài nhi lại thích dùng thuật này để đòi lại công bằng, thay nạn nhân đoạt lại vật của họ đã bị kẻ khác chiếm đoạt. Và nếu nhờ hành sự của hài nhi, lại được khổ chủ tưởng thưởng công lao, thì thú thật hài nhi chẳng ngại nhận. Đấy là nhờ mục kích cảnh gia gia từng được mụ độc ác đáp ứng, cho gia gia toại nguyện, vì có công dùng diệu thủ giúp mụ thực hiện điều mà mụ không dám hoặc không đủ bản lãnh để thực hiện. Nói cách khác, hài nhi không ăn cắp vặt, cũng không hoàn toàn ăn cắp vì mưu sinh, trái lại đã làm cho thay đổi biến thuật ăn cắp thành hành vi cao quý, là một nghĩa cử vừa cao đẹp vừa xứng đáng được trả công tùy theo lòng hào hiệp của khổ chủ.
Lão La Tận Mệnh kinh hãi :
- Ngươi đã tự luyện thuật diệu thủ? Cũng phần nào nhờ một ít công phu võ học ta truyền? Và mấy năm qua ngươi vẫn luôn hành sự, chưa gặp thất bại dù chỉ một lần?
Gã cười cười :
- Cũng còn nhờ vào quyển Nhẫn Giả Bảo Kỳ Thân đã bị gia gia xem là vô dụng, do thương thế chưa bình phục và võ công kể như vẫn bị phế.
Lão chuyển qua kinh ngạc :
- Ngươi đã luyện được gì qua quyển đó?
- Thoạt đầu, vì võ công quá kém, nội lực kể chẳng có do không được gia gia tận tình chỉ điểm tâm pháp nội công, thế nên hài nhi chỉ phần nào kinh hội yếu quyết “Tiên bảo kỳ thân” từ quyển kinh phổ vô dụng đó. Nhưng càng về sau, thật chẳng uổng công hài nhi vẫn đêm ngày khổ luyện võ công, hài nhi càng thêm lãnh hội thuật ẩn thân từ quyển đó khi được kiêm luyện cùng với yếu quyết khinh thân pháp khá là lợi hại do gia gia truyền thụ. Gia gia tin chăng?
Lão ngớ ngẩn trần tình :
- Ngươi hãy nói rõ xem đã hành sự bao nhiêu lần và đã thực hiện kéo dài được bao lâu?
Gã thổ lộ :
- Chúng ta đã ẩn ngụ ở đây được bốn năm, đúng không? Và vào năm đầu tiên vì hài nhi chưa đủ tự tin nên chỉ thực hiện duy nhất một lần.
Lão cau mày nhăn mặt :
- Ta nhớ rồi. Đó là lần ngươi chợt đi biệt tăm, đâu như đến nửa tuần trăng thì phải? Vậy lần đó ngươi thực hiện cho ai và được thưởng như thế nào?
Gã bảo :
- Hài nhi không biết tính danh của cô nương đó. Chỉ đoán nàng phải là nhân vật võ lâm vì luôn kè kè mang theo một thanh kiếm nhưng kiếm của nàng chỉ có vỏ, không có ruột, vì thanh bảo kiếm của nàng đã bị một nhân vật võ lâm khác ngạo mạn chiếm đoạt. Cũng may, hài nhi vì tình cờ mục kích, vì quá bất bình nên tự ý thực hiện thay, kết quả thật đáng khích lệ. Sau đó, để cảm kích, nàng có phô diễn toàn bộ pho kiếm pháp hầu thỏa mãn tính hiếu kỳ của hài nhi là một đứa bé. Và nàng có biết đâu suốt mười ngày tiếp theo hài nhi nhờ vẫn lẻn bám theo nên cuối cùng cũng ghi nhớ đến tường tận từng chiêu từng thức kiếm của nàng.
Lão giật mình :
- Ngươi đã học trộm võ học của người? Đó là đại kỵ của giới võ lâm ngươi có biết chăng?
Gã cười cười :
- Không hẳn là học trộm. Vì trước đó hài nhi có kể khổ với nàng, bảo là rất muốn luyện võ công nhưng chẳng được ai chỉ điểm. Và hài nhi còn nài nỉ bảo nàng chỉ cần diễn luyện một lần, nếu may ra hài nhi nhớ được chiêu nào thì thân được nhờ chiêu ấy. Thật may là được nàng đáp ứng, cho dù nàng có ý nói vì chưa hỏi ý sư phụ nên tuyệt đối không thể chỉ điểm bất kỳ công phu nào cho ngoại nhân. Nhưng do thấy hài nhi chỉ là một đứa bé nên nàng nghĩ là không sao.
Lão lo lắng :
- Ngươi mau diễn lại pho kiếm pháp cho ta xem. Hy vọng là đừng có là kiếm pháp trấn sơn của một kiếm phái nào đang vang danh trên giang hồ.
Gã hoài nghi :
- Gia gia có thể nhìn qua kiếm pháp để đoán biết xuất xứ lai lịch ư? Thật không? Vì hài nhi vẫn mong có cơ hội tìm lại để thỉnh giáo tính danh của cô nương ấy?
Lão hừ lạt :
- Câu nói “Tối độc phụ nhân tâm” ngươi quên rồi sao? Đừng bao giờ để lụy tâm vì bị nữ sắc quyến rũ. Ta bảo thi triển kiếm pháp thì cứ thế mà làm, đừng hỏi nhiều.
Gã quay người nhặt một đoạn trúc có chiều dài tuy ngắn hơn nhưng cũng đủ tạm dùng thay thanh kếm.
- Vì chỉ được nhìn, không được nghe giả̃ng giải về kiếm quyết, nên hài nhi đã tự chia làm mười tám chiêu, đây là chiêu đầu.
Gã thi triễn khá nhanh. Dù vậy vừa thoạt đầu nhìn qua, lão bật cười và trêu :
- Đủ rồi. Đó chỉ là pho Mai Hoa kiếm mà bất luân ai nếu muôń luyện kiếm đều phải biết qua. Nha đầu nào đó ắt vì đoán biết được chủ tâm của ngươi rất muốn học trộm kiếm pháp nên cố tình lỡm ngươi, chỉ phô diễn một pho kiếm rất tầm thường. Đã vậy, ắt vì phát hiện ngươi vẫn bám