Thập phần hoang mang, La Từ Thông đảo mắt nhìn các tăng nhân :
- Liệu có ngộ nhận gì chăng? Hoặc giả tại hạ lẽ ra chăng nên để vật quy hoàn sở hữu chủ? Nhưng dù sao, bản tính của tại hạ vốn dĩ là vậy, không phải là vật của bản thân thì chăng giữ làm gì. Và vị thái độ của chư vị, không đủ điềm tĩnh hỏi cho minh bạch nguyên ủy, tại hạ cảm thấy chẳng cần phân biện giải thích làm gì sẽ chỉ phí công, đành thất lễ vậy. Quả thật tại hạ có việc khẩn cấp phải đi. Chỉ mai hậu, nếu chư vị cần nghe một lời giải thích, hãy chịu khó tìm cho kỳ được Trích Tinh Vô Ảnh La Từ Thông tại hạ mà hỏi. Và tìm được hay không đó là tùy bản lãnh của chư vị. Cáo biệt!
Thoạt nghe đã rõ ý La Từ Thông toan tẩu. Các tăng nhân theo lệnh của Chưởng môn Huyền Phong vì đã hình thành thế bao vây nên ngay lập tức cũng động thân, toan phát động thế trận, quyết không thể để La Từ Thông dễ thoát.
Nào ngờ mắt của họ như chợt rung hoa lên, đến khi nhìn lại thì La Từ Thông đã biến mất.
Họ kinh hoảng cùng nhìn quanh.
Chính lúc đó bao nhiêu đĩa đèn đã do Huyền Quang khi nãy thắp lên, bây giờ tự thi nhau lần lượt tắt ngóm.
Huyền Phong rúng động :
- Đề phòng ám toán, ai có hỏa tập, mau bật cả lên.
“Xoạch!! Xoạch!!..”
Đã có vài ngọn hỏa tập được bật lên.
Trong Kim Phật đàn chẳng có ai ngoài họ, vỏn vẹn đủ năm tăng nhân phái Thanh Thành.
Có chăng chỉ là thêm pho tượng Phật vẫn chễm chệ được đặt ngồi trên bệ thờ, là hình nhân thứ sáu vốn dĩ từ trước đó vẫn luôn tồn tại, luôn hiện hữu.
Huyền Phong đại sư vốn dĩ là Chưởng môn nhân kế nhiệm nên gia dĩ có bản lãnh và nhận định khá hơn :
- Nếu gã ngay thoạt tiên không nấp ở phía sau pho tượng Phật thì tuyệt đối chẳng thể nào dù bản thân đã thoát vẫn có võ công tuyệt đại thượng thừa, từ ngoài xa dùng công phu Hư Không Nhiếp Vật để thị uy, thay lời cảnh báo vẫn thừa bản lãnh để nếu muốn thì đã gây hại cho các sư huynh đệ chúng ta. Huyền Minh hãy thử tiến lại phía sau pho tượng Phật xem sao.
Vì đây là thượng lệnh bất khả bất tuân nên một tăng nhân lập tức cẩn trọng, tiến dần về phía tượng Phật.
Nhưng dù đã vòng ra phía sau pho tượng Phật, cảnh quang vẫn bình lặng, hoàn toàn chẳng có bất kỳ sự biến động nào xảy ra, thế nên Huyền Minh tăng có tâm trạng nhẹ nhàng hơn, chỉ khẽ kêu :
- Quả nhiên gã từng nấp ở đây. Đã vậy còn lờ mờ lưu lại tự dạng trên lớp bụi vẫn phủ che phần phía sau pho tượng.
Huyền Phong giật mình :
- Nếu vậy, bản lãnh gã đích thực đã đạt mức thượng thừa. Vì chẳng ai đủ trấn tĩnh để kịp lưu tự một khi cũng bị lâm cảnh tương tự. Huyền Minh ngũ sư đệ có đọc ra gã lưu tự điều gì chăng?
Huyền Quang cũng tiến lại, dùng hỏa tập soi cho tỏ hơn, giúp Huyền Minh đọc dễ dàng từng từ :
- Kim - Tường - Can - Hội - Chủ - Thần - Minh - Hội.
Đọc xong, chính Huyền Minh bị chấn động :
- Thế này là thế nào? Phái Thanh Thành chúng ta tại sao lại có nhiều người đột nhiên cùng liên can đến hội Thần Minh? Đã có một Tra tam sư huynh, thêm một lão Hạc - Cao Trung Giả sư thúc, giờ lại có một Kim Tường Can sư thúc với thân phận cao nhất hội Thần Minh. Thế này là thế nào?
Huyền Phong và hai tăng nhân còn lại cũng tiến đến phía sau pho tượng, đọc cho tỏ tường những tự dạng quả thật đã được vạch ngay bên trên lớp bụi phủ mờ.
Và khi đọc đã rõ, Huyền Phong nhân lúc trầm tư, chợt để mục quang chạm vào mảnh hoa tiên vừa do La Từ Thông giao hoàn. Nhưng vì chỉ là nhìn trong một thoáng tình cờ nên Huyền Phong đương nhiên đã ngẫu nhiên nhìn và đọc có một đoạn ngắn trong toàn bộ di tự có trên mảnh hoa tiên.
Chính đoạn di tự đó làm Huyền Phong tỉnh ngộ. Lập tức phất ống tay áo tăng bào, lau sạch lớp bụi mờ phủ phía sau pho tượng, cũng là xóa hết mọi tự dạng có liên quan đến thân phận Kim Tường Can. Đoạn Huyền Phong chợt hạ thấp giọng căn dặn các tăng nhân còn lại :
- Hãy giữ kín những gì xảy ra đêm nay, không được hở môi cho bất kỳ đệ tử nào của bổn phái biết. Phần các sự đệ, mau đến thiền phòng cùng bổn tọa nghị bàn. Bần tăng quả vô dụng, không nhận định hết các thiện ý cùng những thành tâm của La thiếu hiệp đối với bổn phái Thanh Thành. Mau đi nào.
Tòa bảo tháp sau đó lại chìm trong màn đêm đen, vẫn thi thoảng phát ra những tiếng gió kình dịu dặt chứng tỏ đệ tử phái Thanh Thành đang còn tiếp tục ngày đêm khổ luyện công phu, kể từ khi phát hiện tìm lại được yếu quyết Bế Tinh công, rất cần cho việc luyện Bát bảo Thanh Thành đạt đủ hỏa hầu.
* * * * *
Lẩn khuất ở tít trong sâu một động khẩu, dựa vào chân núi Thanh Thành, là một lão nhân mặt choắt, vóc dáng cũng nhỏ thó và loắt choắt, chí riêng đôi mắt là rất linh lợi tinh nhanh. Và lúc này lão loắt choắt đang bồn chồn nhìn vào đống lửa nhỏ chỉ cháy âm ỉ bên cạnh lão. Trên đống lửa là một đoạn thịt khá to. Ắt hẳn vì chờ khá lâu nhưng đoạn thịt chưa đủ chín nên lão loắt choắt bồn chồn chăng?
Có vẻ đúng như thế lắm. Vì lão loắt choắt sau khi bất chợt bật ra tiếng chắt lưỡi liền khom người chu miệng, thổi phù phù vào đống lửa, một tay thì quờ qua bên cạnh, tìm và cầm sẵn vài nhánh cây rừng, chỉ chờ lửa bùng cháy là đặt thêm những nhánh cây đó vào.
Nào ngờ, lửa dù chưa kịp bùng cháy thì vì tay lão quờ mãi chẳng thấy đụng vào bất kỳ một nhánh cây rừng nào, nên lão ngừng thổi, chỉ lo ngoảnh mặt lại để tìm sẵn cho kỳ được những nhánh cây, hầu khi lửa cháy, lão phải có vật gì đó đặt vào mồi thêm cho đống lửa chứ.
Và khi đã tìm thấy các nhánh cây cần tìm, lão quay lại khom người toan tiếp tục thổi vào đống lửa thì bất chợt lão khựng lại :
- Tổ bà nó. Mảng thịt to đùng của lão gia vừa mới đó, đồ chuột bọ nào dám nẫng mất của lão gia?
Quả thật mảng thịt đã biến mất. Và khi đã lỡ thốt ra thành lời thóa mạ, lão loắt choắt như chợt nghĩ ra điều gì, vội đảo người và lẩn thật nhanh vào một trong nhiều vị thế thật kín đáo mà dường như ở bất kỳ đâu trong lòng động khẩu tối tăm này cũng có.
“Vút!”
Nhưng rồi cũng chính lão sau đó tự xuất hiện, miệng thì cười hề hề, người thì khom xuống tự nhặt lại mảng thịt kỳ thực chỉ nằm kề ngay bên cạnh đống lửa :
- Lão La ta do đã già nên lú lẫn thật rồi. Đời thuở nhà ai tự mình đặt mảng thịt qua một bên lại ngỡ lại bị loài chuột bọ nhãi nhép đâu đó xuất hiện nẫng mất của mình. Già thật rồi, hề hề...
Lão lại khom người thổi vào đống lửa, tay bên phải thủ sẵn các nhánh cây rừng, tay bên tả khư khư giữa mảng thịt.
Lửa cháy là lão cho cây củi vào. Và khi các cây củi bén lửa, lão hớn hở đặt mảng thịt lên, sung sướng nhìn ngọn lửa đỏ dần bao trùm, phủ đỏ cả mảng thịt.
Mảng thịt bị nung nóng phải tươm mỡ, rịn thành giọt, nhiễu và cháy lèo xèo trong lửa. Mùi thơm của thịt nướng hòa quyện vào các làn khói xanh bốc cay nồng kể từ khí được mỡ tươm ra làm tắt bớt lửa, cứ khiến lão loắt choắt tha hồ hít lấy hít để, mắt nhắm lại để tận hưởng trước tiên là mùi của thịt đang dần chín tới, sau đó sẽ mặc tình thưởng thức vị ngọt ngào và béo ngậy nếu như được đặt một mẩu thịt chín vào miệng.
Nhưng lão loắt choắt như không có phúc phận được hưởng dụng thành quả từ bao công khó của lão. Bởi khi mở mắt ra, chủ ý là để xem chừng đừng để mảng thịt hoặc bị quá lửa, hoặc bị cháy đến khét, thì mảng thịt lại không cánh lại vẫn bay đâu mất biệt, chỉ còn lại đống lửa vẫn ngùn ngụt tỏa chiếu chư trêu ngươi lão. Lần này vì biết có điều bất diệu, lão loắt choắt vụt đứng lên, chỉ lắc vai một cái là biến mất.
Và rồi, tương tự lúc nãy, lão lại tự xuất hiện. Nhưng lần này thay vì cười, tự chê bản thân vì già nên lú lẫn, lão bỗng nhếch môi cười lạt :
- Đùa với lão gia thì chẳng xong đâu. Vì một là lão gia đây vốn dĩ đã vang danh Đệ nhất thần thâu, chỉ có lão gia lấy của người, chứ bình sinh chưa cam chịu để xảy ra điếu ngược lại. Thứ hai là dù nghiệp dĩ nào cũng cần phải có công phu bí quyết của riêng nghiệp đó. Muốn lão luyện trong nghiệp đạo chích nào phải chỉ nhanh chân lẹ tay là xong, cần có thêm tai mắt mũi đều phải thính nhạy như nhau. Vậy hãy mau hoàn trả miếng thịt cho lão gia, kẻo bị lão gia nhờ lúc này đã rất nhanh chân nếu như chớp được ngươi thì chộp đầu vỡ đầu, chộp tay thì gãy lọi tay đó. Ngươi đã nghe thủng chưa?
Vừa dứt lời thì lão lại lắc vai biến mất.
“Vù...”
Sau đó lão lại tự xuất hiện và lắc vai biến mất ở một phương vị khác.
“Vù...”
Cứ như thế lão lặp đi lặp lại đâu như được năm bảy lần gì đó, do thất bại nên lão tự hiện thân trở lại :
- Mình gặp ma chắc? Nhưng nếu chẳng phải ma thì ai có thân thủ nhanh hơn ta? Đã vậy nghiệp đao chích của kẻ này quả thật đã đạt mức lão luyện bậc thầy. Lại còn quá giảo hoạt nữa, dám tung hỏa mù để đâu đâu cũng bốc tỏa mùi thịt nướng, khiến cho khứu giác của ta càng tinh nhạy càng thêm dễ bị lừa, chạy đền bở hơi tai. A..., mình già cỗi nên kém thật rồi!
Nào ngờ, vừa than oán xong, lão bất chợt quát đầy đắc ý :
- Ngươi trúng kế khích tướng của ta rồi. Ngỡ ta kém thật sao? Lầm rồi. Đầy gọi là vờ bại, khiến ngươi vì bị tâng bốc nên khinh suất tự bộc lộ hành tung, và lần này đố ngươi thoát.
“Vù...”
Lão lại biến mất và rất nhanh lại xuất hiện :
- Cha mẹ ôi! Mình lần này gặp ma quỷ thật rồi. Vì trên đời này hiện nay còn ai có thân thủ cao minh hơn Tam Thủ Khinh Hoạt Cước La Tân Mệnh ta. Chỉ là ma quỷ thôi.
Và lão toan chạy. Chợt :
- Không phải ma, không phải quỷ. Chỉ là Tam Thủ Khinh Hoạt Cước đâu thể sánh với Trích Tinh Vô Ảnh.
Lão nhảy nhổm :
- La tiểu quỷ? La giảo hoạt? Chẳng phải ngươi đang gặp nguy ở Kim Phật đàn Thanh Thành phái sao? Ngươi chạy đuổi theo Trích Tinh Vô Ảnh từ hồi nào vậy?
La Từ Thông từ cao trên trần động buông người hạ thân xuống, tay thì cầm mảng thịt đúng là thứ lão loắt choắt nãy giờ vẫn tìm :
- Lúc gia gia lởn vởn ẩn hiện bên tòa bảo tháp hài nhi đã phát giác. Nhưng vì không ngỡ đấy là gia gia nên hài nhi chỉ còn mỗi một biện pháp là vội ly khai Kim Phật đàn để lặng lẽ bám theo ngay. Mà này, càng đuổi theo thì hài nhi càng ngờ ngợ. Vì tuy mừng nếu như gặp được lại gia gia nhưng vẫn cảm thấy khó tin do nhưng nhận ra Khinh Hoạt cước của gia gia thì đúng rồi, duy có điều đã quá lợi hại, đến độ nếu chẳng là hài nhi thì kỳ thực đừng cao thủ nào mong đuổi kịp. Gia gia đã khôi phục? Lại còn thêm tăng tiến nội công? Đã gặp kỳ tích gì chăng? Và gia gia đến, đồng thời lưu ngụ quanh Thanh Thành phái vì dụng ý gì?
Vì lão loắt choắt chính là La Tận Mệnh, dưỡng phụ của La Từ Thông, nên lão tợ hồ có quyền nghênh mặt hỏi ngược lại :
- Ngươi cật vấn ta ư? Trái lại, hãy nghe ta hỏi đây. Mười ngày trước, ngươi cõng mụ Tây Miêu Quái giả hiệu chạy đâu mất biệt trong núi Thanh Thành này? Báo hại ta dù bây giờ đã là đại hào phú Bất Địch Quốc vẫn cam chịu chui nhủi ở đây, đêm ngày ngóng mong ngươi xuất hiện. Để bây giờ, vừa thò đầu ra, nào là ngươi to gan dám hí lộng ta, nào là còn dám cật vấn ta nữa chứ. Mau giải thích đi. Chỉ khi nào thật minh bạch, mới đến lượt ta tha hồ cho ngươi toại nguyện. Nào.
La Từ Thông thoạt nghe liền ngẩn người. Nhưng sau khi nghe xong, vừa cười cười, La Từ Thông vừa ném mảng thịt cho lão :
- Thoạt tiên xin được cung hỉ gia gia nhờ đắc ngộ kỳ duyên nên thân thủ đắc thành, cao minh hơn xưa thập bội phần. Sau nữa là hài nhi xin có lời đáp tạ, chính nhờ gia gia khéo léo dùng Khinh Hoạt cước hí lộng khiến mười ngày trước lão Hội chủ Thần Minh hội khó bề đuổi kịp hầu diệt tuyệt giết tận hài nhi. Cuối cùng thì đây là phần vật thực của gia gia, hài nhi xin giao hoàn và chỉ dám nhận nếu được gia gia đủ tình san sẻ cho một ít. Vì hài nhi quả thật cũng đang đói. Hì hì...
Lão đón nhận mảng thịt, đoạn lắc đầu chép miệng tự than :
- Ngươi đúng là quỷ, chẳng phải người. Sao lại đoán đúng phóc chính ta đã giả quỷ giả thần đùa lão Hội chủ mặt da người chết một mẻ mười ngày trước. Đã vậy, ta dù may mắn tăng tiến nội lực nhưng Khinh Hoạt cước vẫn kém Trích Tinh Vô Ảnh ngươi. Là sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước, hậu sinh khả úy, hay do La Tận Mệnh ta già thật rồi?
Nhưng nói gì thì nói, lão vẫn xé mảng