Đắp thêm nắm đất cuối cùng vào chỗ vừa được dùng để vùi lấp một thi thể - không phải để tạo thành một nấm mộ mà là san phẳng hầu xóa dấu vết, sao cho chẳng ai nhận ra ở ngay bên dưới chỗ bằng phẳng này kỳ thực là một mộ huyệt với một thi hài xấu số và bạc phúc đã vĩnh viễn lìa trần vào đêm qua - gã thẫn thờ xoa hai tay vào nhau và buột miệng tự nói lên thành tiếng những gì đang hoang mang nghĩ: “Hà lão ca chết như thế này là yên phận rồi. Chỉ khổ cho đệ dù có lấy hết nước sông Hoàng Hà để rửa e cũng chẳng đủ gột tẩy hết bao ngộ nhận đang ngày càng chồng chát lên một mình đệ. Thôi thì vì vẫn còn sống, đệ hứa với Hà lão ca, sẽ có ngày đệ lập cho Hà lão ca một nấm mộ thật khang trang. Đấy là nói nếu Hà lão ca sống khôn thác thiêng, mách cho đệ biết đâu là nguyên nhân đích thức khiến Hà lão ca vừa mới sống sờ sờ đã bất ngờ lăn đùng ra chết. Có phải vì Hà lão ca cũng từng tự phục vào người một hoàn độc dược chậm phát tác, là thứ mà Hà lão ca đã khuyên bảo đệ cũng nên dùng và vì có sự biến bất ngờ gì đó khiến độc dược rõ ràng là chậm phát tác vẫn bất thình lình công phạt, làm Hà lao ca vong mạng thật thảm thương? Nếu sự việc xảy ra đúng như đệ đoán vừa rồi, được rồi, Hà lão ca xin cứ yên tâm nhắm mắt, đệ sau này sẽ tìm cách đòi lại công bằng cho Hà lão ca”.
Thời gian lúc này vì chỉ mới tờ mờ sáng thế nên gã không ngờ sẽ có ai đó nghe những gì do gã vừa lẩm bẩm. Nào ngờ, gã vừa dứt tiếng, lập tức từ ngôi miếu hoang cách đấy không xa bỗng vang đên tai gã một chuỗi thanh âm lạnh lùng :
- Cũng may ta vẫn nhớ thanh âm giọng nói của ngươi đêm qua, huống hồ ngươi vừa gọi kẻ được ngươi vội vàng vùi lấp là Hà lão ca, nhất định ngươi chính là gã họ La ta đang tìm. Ngươi thật tinh quái, không những thế, ngươi phải thật đởm lược mới đủ to gan quay lại thu nhặt và đưa thi thể Hà Ngộ Thân đến tận đây an táng cho y. Vậy thì phải chăng đêm qua, kỳ thực ngươi vẫn ẩn thân lén lưu lại và đã nghe những gì ta và Trang chủ Điền gia trang bàn định về cách xử trí kẻ to gan lớn mật là ngươi?
Thoạt nghe thanh âm vang đến, gã giật minh đứng bật dậy và chỉ suýt nữa là lo co chân bỏ chạy. Nhưng vì kịp nghĩ lại, gã đã không hành động như thế nữa. Thay vào đó, gã điềm nhiên đứng chờ lời người đó phát thoại xong, để rồi bây giờ đến lượt gã vừa gật gật đầu vừa lên tiếng đáp lại :
- Nói về may mắn thì dường như Hoàng thiên ưu ái, đã và đang ban phát cho tại hạ nhiều hơn. Vì tại hạ có đến những hai lần được nghe thanh âm của Thạch Vũ Thiên tôn giá. Thế nên, xin đừng trông chờ xuất hiện sự ngạc nhiên ở tại hạ. Trái lại, nếu ưng ý, mong tôn giá hiện thân cho. Vì kỳ thực tại hạ muốn biết rõ Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên và nhân vật như thế nào, nhân dạng và diện mạo ra sao, liệu có giống như tại hạ đã từng tự bắt bản thân cố thử mường tượng chăng?
Ngôi miếu hoang vẫn nguyên vị cách gã ngoài năm trượng. Và thật lạ là Thạch Vũ Thiên vẫn ẩn thân trong đó, chẳng dám xuất đầu lộ diện bước ra cho dù đã được gã tự thốt lên lời sẵn sàng hội ngộ. Đã vậy, thanh âm lần này được họ Thách phát ra chẳng hiểu sao không còn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa, trái lại chỉ là hoang mang nghi ngại :
- Ngươi đã tự mường tượng Thạch Vũ Thiên ta là nhân vật như thế nào?
Gã nhếch môi cười lạt, đoạt ngước mắt nhìn trời, khiến lời thốt ra như thể nói bâng quơ :
- Hà Ngộ Thân dù không là bằng hữu thì đối với tại hạ cũng có một ít ân tình. Và bằng chứng là Hà Ngộ Thân tuy chết nhưng vì không nỡ để y đến cuối đời lại gặp cảnh tử vô địa táng, tại hạ mới mạo hiểm có thể bảo là hí lộng tôn giá cùng Điền trang chủ cũng được và kết quả là cuối cùng vẫn tạm lo chu tất phần hậu sự cho Hà Ngộ Thân. Ý tại hạ muốn ám chỉ điều gì ắt tôn giá có thể hiểu?
- Ha ha..., ngươi đang muốn chứng tỏ bản lãnh ngươi thật sự cao minh, bằng cách thừa nhận đêm qua đã hí lộng ta và Điền Xuân Trường? Nếu vậy, sao vừa rồi, thoạt nghe tiếng ta, ngươi lại giật mình hoảng hốt?
Gã bĩu môi cười khẩy và lần này cố tình hướng mục quang về phái ngôi miếu hoang :
- Đêm qua ai đã hạ sát thủ Hà Ngộ Thân? Dĩ nhiên không phải tại hạ, vì thế mới có câu hỏi này. Và để minh bạch ai thật sự là hung thủ, tôn giá tin hay không thì tùy, chính tại hạ lúc đưa thi thể Hà Ngộ Thân đến đây đã cố ý để tôn giá theo chân. Nào, hãy nói đi, có phải tôn giá lo ngại tại hạ vẫn có cách giúp Hà Ngộ Thân hóa giải chất độc và sống lại? Chính vì thế mới ngấm ngầm bám theo, thay vì đã hiện thân, ngăn cản và hạ thủ tại hạ ngay tại đó, đúng như những lời tôn giá tỏ ra rất nghĩa khí nói với Điền trang chủ?
Giọng của Thạch Vũ Thiên một lần nữa được phát ra với tâm trạng hoang mang :
- Ngươi có ý gì qua lời vừa nói, tợ hồ muốn ám chỉ ta không thật tâm đối với Điền Xuân Trường?
Gã đột nhiên bật cười :
- Hóa ra tại hạ đã nói đúng tâm địa của tôn giá ư? Mà cũng phải thôi, vì kỳ thực không hề có bất kỳ vật gì đã bị đánh cắp từ thư phòng của Điền trang chủ. Đấy là nói nếu như thật sự có vật đã bị đánh cắp thì tuyệt đối không quan hệ đến tại hạ. Có chăng thì chỉ là đã có người thừa gió bẻ măng, vì cứ ngỡ sau đó chỉ cần đổ vấy tất cả lên đầu tại hạ là ổn. Đấy là một ý nghĩ quá ư lầm lẫn. Hoặc giả là quá xem thường tại hạ. Ha ha...
Từ ngôi miếu lập tức vang ra tiếng gầm :
- Chớ nói nhảm. Vì ai chẳng biết ngươi có quan hệ với La Tận Mệnh, vang danh là Đệ nhất thần thâu. Huống hồ khi ngươi thừa nhận với Hà Ngộ Thân đã đắc thủ và đã giấu đi vật từng lấy từ thư phòng Điền Xuân Trường đều nghe rõ. Ngươi muốn phủ nhận hành vi của ngươi ư? Không dễ đâu.
Gã chợt quắc mắt :
- Nếu vậy, có phải tôn giá cũng tin tại hạ là hung thủ, chỉ với Nhất Kiếm Phá Tam Tinh đã đoạt mạng Môn chủ Bát Quái môn? Đúng thật tôn giá đã tin như thế chăng?
- Không phải ngươi thì ai là hung thủ?
Gã bật cười một lượt nữa :
- Hải Ma Lưu Huyết Sát - Nhất Kiếm Phá Tam Tinh, tôn giá không nhận ra là đang mâu thuẫn chăng, khi một mặt thì đề quyết tại hạ là hung thủ, nhưng mặt khác vẫn đủ đởm lược chỉ một mình xuất hiện, như thể tự phụ thừa bản lãnh đối phó tại hạ? Nói vậy, dưới mắt tôn giá, Đông Doanh Hải Ma Tinh Tử không phải là nhân vật đáng ngại? Công phu Toái Bia Chấn Sơn của tôn giá lợi hại đến thế ư? Ha ha...
Từ ngôi miếu hoang lập tức xuất hiện một nhân vật trung niên khí độ bất phàm và phong thái đĩnh đạc. Và khi nhân vật này lên tiếng, qua thanh âm gã nhận ra ngay đấy chính là Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên. Họ Thạch nói bằng giọng lạnh như băng :
- Độc chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh - Hải Ma Lưu Huyết Sát tuy đang làm người người rúng động nhưng tuyệt nhiên chưa hề có bất luận ai mục kích. Thế nên phen này đích thực là ngươi không gặp may, bởi đừng mong có cơ hội hoặc ám toán hoặc xuất kỳ bất ý hạ thủ ta, cho dù bằng bất kỳ tuyệt kỹ nào.
Nhìn Thạch Vũ Thiên vừa nói vừa lững thững đi dần đến, gã chớp nhẹ hai mắt và cười nhẹ :
- Tuy tại hạ chẳng can hệ gì đến Hải Ma Tinh Tử, cũng không sở trường kiếm pháp để bảo là am hiểu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh từng khiến Môn chủ Bát Quái môn vong mạng. Nhưng để lĩnh giáo tuyệt học Toái Bia thì đúng là sở nguyện bấy lâu nay của tại hạ. Vì thế, mong tôn giá tận tình chỉ giáo.
Thạch Vũ Thiên khựng lại. Và giống như chưa từng nhìn thấy gã lần nào, Thạch Vũ Thiên bỗng cứ chằm chằm nhìn gã bằng ánh mắt dò xét :
- Ngươi rất tự tin, cho dù xuất thân của ngươi, lão Thần Thâu La Tận Mệnh kỳ thực chẳng có bản lãnh gì ngoài Tam thủ và Khinh Hoạt cước, tuyệt đối chỉ phù hợp với sinh ý là đạo chích. Hậu sinh khả úy chăng và đích thực ngươi hơn lão La ư?
Với vẻ hài lòng lộ ra mặt khi nhìn thấy Thạch Vũ Thiên đã chọn điểm dừng là cách gã những hơn một trượng. Gã bật cười :
- Luận về võ học thì đâu thể chỉ căn cứ mỗi vào chỗ xuất thân. Nhưng thôi, vì hễ nói nhiều sẽ bị cho là khoác lác, nên chăng hai chúng ta cứ để sự thật đáp lời. Nào, bây giờ tôn giá xuất thủ trước, hay vì là nhân vật đã thành danh sẽ nhượng tại hạ hầu giữ thể diện? Phần tại hạ thì thế nào cũng được. Bởi sau lần động thủ giao chiêu này, điều thuận lợi duy nhất cho tại hạ là sẽ được mọi người khâm phục và cũng có thể sẽ vang danh không kém gì Toái Bia Chấn Sơn. Xin mời. Ha ha...
Và gã thủ bộ, một động thái khiến Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên dù nóng mặt vẫn chẳng dám tháo thứ xuất chiêu. Vì thế, Thạch Vũ Thiên hất hàm bảo :
- Được, Thạch mỗ sẽ cho tiểu tử ngươi toại nguyện. Xuất thủ đi!
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt gã vụt long lên và cứ nhìn chằm chằm vào phía sau Thạch Vũ Thiên.
Thái độ của gã không thể không làm Thạch Vũ Thiên chột dạ. Thế nên lập tức họ Thạch đảo người và nhân tiện cũng quét mắt nhìn lại phía sau.
Nào ngờ, không những không phát hiện bất kỳ điều gì khả nghi ở phía sau, mà Thạch Vũ Thiên còn bất ngờ nghe rất rõ âm thanh của gã họ La đột ngột cười rộ lên :
- Đa tạ tôn giá đã nhân nhượng. Xin hẹn gặp lại lần sau. Cáo từ! Ha ha...
Biết đã bị mắc lỡm, Thạch Vũ Thiên quay phắt lại và bật gầm :
- Cẩu tiểu tử thật to gan. Ta...
Nhưng vì hình bóng gã họ La đã biến mất, thế nên Thạch Vũ Thiên dù đang gầm vẫn tự ngừng lời giữa chừng. Thay vào đó, họ Thạch dồn toàn bộ chú tâm và tinh lực vào việc quét nhanh những tia mắt tinh tường sắc sảo để quyết truy tìm cho bằng được gã tinh quái vừa dám hí lộng lão.
Tuy nhiên, họ Thạch càng nhìn khắp nơi thì càng hoang mang, đến nỗi phải biểu đạt tâm trạng ấy bằng thái độ tự lẩm bẩm :
- Gã thoát quá nhanh với cảnh quang xung quanh cơ hồ trống trải, lẽ nào bản lãnh gã đích thực cao minh ư? Nếu vậy sao gã không dùng chính bản lãnh ấy cùng ta giao thủ đối đầu, việc gì phải vội tẩu?
Bảo cảnh quang xung quanh hoàn toàn trống trải thì chẳng đúng. Bởi ở đây, vì có một ngôi miếu hoang tọa lạc đã lâu nên cạnh đấy đương nhiên không thể thiếu chí ít là một vài cội đại thụ tạm được dùng cho việc nghỉ chân bất luận ai đó tình cờ đi đến đây. Và đích thực mọc thật gần đôi miếu hoang là một cội đại thụ với tầng cây thật dầy và thật rậm. Đồng thời ở ngay phái sau chỗ đứng lúc nãy của gã họ La còn một cội đại thụ nữa cũng cao to không kém cội cây mọc cạnh miếu.
Ắt vì không tin gã họ La thật sự có thân thủ bản lãnh tuyệt phàm, chỉ mới đó đã bỏ đi mất dạng, Thạch Vũ Thiên lập tức động thân, bật người lên đánh vút đến tận tàng cây của cội đại thụ thứ hai.
Nhưng chỉ một lúc sau, họ Thạch ngỡ ngàng buông người hạ thân xuống.
Trên tàng cây đại thủ không hề có bất kỳ ai đang ẩn nấp náu thân. Nghĩa là gã họ La đích thực đã bỏ đi và cho dù hành vi đấy được xem là bại tẩu thì ngay lúc này vẫn tạo cho Thạch Vũ Thiên một tâm trạng nửa tin nửa ngờ, tột cùng hoang mang vì không hiểu tại sao gã họ La lại có hành vi như thế.
Thất vọng và hoang mang, Thạch Vũ Thiên ngay sau đó đành bỏ đi.
“Vút!”
Không gian trở lại tĩnh lặng, với quang cảnh chỉ là một vùng hoang vu, một ngôi miếu hoang và hai cội đại thụ từ rất lâu đã chơ vơ tồn tại.
Nhưng sự tĩnh lặng sau đó chợt bị phá vỡ bằng hành vi đột ngột từ cội đại thụ thứ hai buông mình rơi xuống thật nhẹ nhàng của gã họ La.
Gã xuất hiện với nụ cười hài lòng tự tán thưởng bản thân :
- Cứ ngỡ lão rất giảo hoạt, vờ bỏ đi thật nhanh để sau đó thế nào cũng bất chợt quay lại. Nào ngờ lão quá kém, vừa thiếu nhẫn nại vừa nhẹ dạ cả tin. Chì vì không tìm thấy ta thế là đề quyết ngay bản lãnh ta thật sự cao minh như lão nghĩ. Chưa đâu, nhưng cứ chờ đấy, lão họ Thạch, rồi sẽ có lúc La Từ Thông ta đạt bản lãnh đến bản thân lão cũng giật mình. Ha ha...
Bất chợt chính bản thân gã bị giật mình đánh thót, bởi đột ngột có một chuỗi thanh âm vang phá lên :
- Nói như vậy phải chăng ngươi tự nhân bản thân luôn là kẻ giảo hoạt? Và khi nãy, hành vi toan cùng họ Thạch động thủ giao chiêu chỉ là gian kế, để đạt được mục đích tối hậu, giúp cho ngươi có cơ hội biểu lộ sự gian xảo, thoát thân và bất chấp sau này có hay không bị người gièm xiểm chê bai?
Gã bất động như hóa đá, chỉ có thể cất tiếng để tự giúp bản thân minh bạch :
- Tôn giá là ai? Vì đây là giọng nói tại hạ lần đầu được nghe. Há lẽ lại là một bằng hữu nữa của Điền trang chủ, như Thạch Vũ Thiên vừa nãy, và tôn giá hiện thân là để đối phó tại hạ?
Giọng nói xa lạ kia gọi và bảo gã từ phía sau :
- Hãy quay mặt lại, để lão phu một lần nữa nhìn thật rõ dung diện kẻ giảo hoạt ngươi. Cũng để ngươi yên tâm, hừ, lão phu đâu thể tự hạ mình, đánh đồng và trở thành bằng hữu của lũ vô dụng Điền Xuân Trường hay Thạch Vũ Thiên?
Gã từ từ quay lại, sau nữa là thật sự an tâm vì quả nhiên tuy có người xuất hiện nhưng lúc này khoảng cách giữa gã và nhân vật ấy phải xa có đến năm bảy trượng là ít. Thế nên, nhờ đó gã có quyền cho phép bản thân được chú mục nhin rõ đối phương :
- Là lão tiền bối ư?
Cách gã xưng hô dĩ nhiên không sai một mảy may. Vì nhân vật trước mặt gã ngay lúc này đích thực là một lão nhân quá già, đến độ khó thể đoán niên kỷ, do không chỉ râu tóc đều bạc trắng mà da dẻ cũng nhăm nhúm trông bắt tội. Tuy vậy lão nhân vẫn còn thừa nhanh nhẹn để phản ứng bằng cách biểu lộ sự kinh ngạc ngay sau khi nghe gã vừa lên tiếng. Lão nhân ngạc nhiên nhìn gã :
- Ý muốn nói đích thực ngươi đã từng nhìn thấy lão phu? Lúc nào? Hoặc giả chỉ vừa lúc nãy, khi ngươi ngạc nhiên nhìn về phía sau Thạch Vũ Thiên, đấy cũng là lúc ngươi phát hiện lão phu quả thật đã chọn chỗ ẩn thân đúng là ở phía sau, cách họ Thạch không xa lắm? Có đúng như thế chăng? Bởi nếu đúng, chứng tỏ tai mắt ngươi rất tinh tường. Vì đã ngót ngét ngoài hai mươi năm đây là lời nói thành tâm, lão phu luôn tự phụ rằng chưa hề để bất kỳ ai phát hiện chứ đừng nói là được nhìn tỏ tường lão phu như bản thân ngươi lúc này.
Gã rúng động và chỉ suýt là để lộ tâm trạng ấy ra mặt. Nhưng may thay bản lãnh giảo hoạt và giả vờ của gã rất cao thâm. Gả thản nhiên lên tiếng :
- Bất luận thế nào, nếu không phải lão tiền bối thì lúc này ắt hẳn phải có một nhân vật khác quả thật đã bị kẻ vô dụng này phát hiện. Và tương tự như lời lão tiền bối vừa nói, điều tại hạ mới thổ lộ, lão tiền bối muốn tin hay không thì tùy.
Lão nhân giật mình và lập tức xoay mặt đảo mắt nhìn quanh :
- Có thật ngoài lão phu hãy còn một kẻ nào đó ẩn hiện? Là kẻ nào?
Và rồi, trước mắt gã, lão nhân chợt tự phô diễn một công phu thật ma mỵ vô thường. Ấy là lão nhân vụt đảo người động thân, với khinh thân pháp không thể ngờ là có trên cõi đời này, chỉ thoáng mắt đã dịch bắn thân hình về phía hữu, vượt ngay khoảng cách mười trượng, sau đó chuyển dịch ngược về bên tả, cũng đạt ngay cước lực kinh hồn bạt tụy là vượt quá quãng đường mười trượng vừa mới thực hiện xong. Tuy nhiên không phải để lão nhân quay trở lại vị trí lúc nãy, nhưng trái lại vì lão nhân có sự di chuyển hơi chếch về phía hậu nên vô tình tạo cách quãng đối với gã xa hơn lúc đầu. Và cứ thế lão nhân tiếp túc hết giật người về bên tả lại dịch chuyển thần tốc qua bên hữu, với mỗi lần chớp động là vượt xa mười trượng. Có thể hiểu là lão nhân đang di chuyển xa dần với thân pháp vừa nhanh vừa dị quặc và cứ chuyển dịch theo hình chữ chi, thoạt tả thoạt hữu. Đồng thời do thân pháp lão quá nhanh nên vô tình tạo thành các hình ảnh mờ mờ, khiến gã chỉ nhìn thấy bóng nhân ảnh của lão nhân dích dắc qua lại nhanh như thoi đưa nhưng may thay là càng lúc càng cách xa gã.
Quá kinh hoàng trước bản lãnh cực kỳ tối thượng thừa của một lão nhân vừa vô danh vừa xa lạ, gã nào dám chần chừ, đành chớp lấy cơ hội này, lập tức quay người tìm phương tẩu thoát ngay. Vì ngộ nhỡ để lão nhân tái tục chạm mặt, vạn nhất để lão nhân phát hiện gã đã hí lộng như thế nào, thì ôi thôi, đích thực gã khó thể lường hết mọi hậu quả gã có thể gánh chịu.
Gã lẩn thật nhanh, chạy như bị ma đuổi và đích thực là chưa hề chạy như thế này bao giờ.
* * * * *
Nghe gã thuật kể xong, lão La Tận Mệnh vì không nhịn được bật ra tiếng phì cười :
- Thôi được rồi, bất luận lão quái ấy đích thực có bản lãnh quá ư thượng thừa như lời ngươi vừa cố ý nói phóng đại nên chăng ta vẫn muốn hỏi ngươi một điều. Là vì ý gì chỉ mới lần đầu gặp mặt, ngươi lại hỏi lão quái một câu như thế, khiến lão quái không thể không ngỡ trước đó đã bị ngươi nhìn thấy rồi?
Gã cũng phì cười :
- Hỏi thành câu: “Là lão tiền bối đấy ư?”, kỳ thực chủ ý của hài nhi chỉ là vì kinh ngạc. Bởi không hề tưởng ngoài Thạch Vũ Thiên, nếu có thêm bất luận ai khác quan tâm đến hài nhi, cho dù là có rất nhiều kẻ sống nương nhờ, đích thị ăn bám vào Điền Xuân Trường, thì thật khó tin lại có một nhân vật quá cao niên như lão quái ấy. Nhưng kể cũng may, nhờ lão quái quá nhẹ dạ, chưa gì đã bị câu hài nhi hỏi làm cho hoang mang dao động, vô tình tạo cơ