Hạ Lăng An khẽ nhếch đôi môi đỏ lên, cất giọng cay nghiệt: "Tỉnh lại đi Hạ Thanh Trì, tất cả những thứ bây giờ chị có được đều là trộm được từ chỗ tôi, chị thật sự tưởng anh Đình Xuyên sẽ thích con mập như chị sao?"
Cả người Hạ Thanh Trì run rẩy, tự ti khắc vào cốt tủy làm cô không biết nên phản bác như thế nào.
Đúng thế, người phụ nữ giống như cô, có tư cách gì được Cố Đình Xuyên xem trọng?
Hạ Lăng An hơi nheo mắt lại, gương mặt xinh đẹp thoáng qua một tia âm hiểm không dễ phát giác, nhẹ giọng nói: "Chị nói bây giờ nếu như tôi ngã xuống đất, anh Đình Xuyên là sẽ tin chị, hay là tin tôi?"
Hạ Thanh Trì còn không còn kịp suy tư thâm ý trong lời nói cô ta, chỉ thấy Hạ Lăng An đột nhiên đẩy cô ra, tự ngã về phía sau, ôm bụng kêu đau: "Bụng em đau quá...!A..."
Hạ Thanh Trì hoàn toàn đứng ngoài, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn cô ta diễn.
"Hạ Thanh Trì!"
Cố Đình Xuyên đuổi theo, trong đôi mắt đè nén lửa giận, ánh mắt nhìn Hạ Thanh Trì như muốn chém cô ra nuốt chửng.
"Cô dám đẩy em ấy!"
Hạ Lăng An ngã xuống đất, hạ thân dần dần lan ra màu máu đỏ tươi chói mắt, Cố Đình Xuyên đỡ cô ta dậy, cô ta tựa vào trong ngực Cố Đình Xuyên, suy yếu nói: "Anh Đình Xuyên, em chỉ là muốn khuyên chị Thanh Trì đừng cố chấp như vậy, ai ngờ chị ấy...!con của em, a..."
"Tôi không có...!tôi không có đẩy cô ta, là tự cô ta..."
"Cút ngay!"
Cố Đình Xuyên căn bản không nghe Hạ Thanh Trì giải thích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người người đàn ông ôm Hạ Lăng An rời đi.
Ánh mắt ghét cay ghét đắng kia của người người đàn ông, làm cô như rơi xuống vực sâu.
...
Hạ Lăng An được đưa vào bệnh viện, mà Hạ Thanh Trì cũng bị Cố Đình Xuyên nhốt lại.
Cô tựa như bị toàn thế giới vứt bỏ, ba ngày kế tiếp, cả người dùng mắt thường có thể thấy được cô đã gầy sọp đi.
Nếu như không phải do đứa bé trong bụng, cô căn bản một miếng cơm cũng nuốt không trôi.
Cố Đình Xuyên đang dùng phương thức này hành hạ cô.
"Mợ nhỏ, mợ ăn cơm đi."
Đến bữa trưa, người giúp việc bưng mấy món sơ sài tới, Hạ Thanh Trì chịu đựng cơn buồn nôn, chết lặng ăn sạch thức ăn.
Cô uống sạch sữa bò trong ly, người giúp việc đứng ở trước mặt lộ ra một ý cười tàn nhẫn: "Mợ nhỏ, lát nữa có thể sẽ hơi đau, mợ ráng nhịn..."
Vừa nói, hai người giúp việc đi tới, kiềm chế tay chân của cô, che miệng của cô.
"Mấy người làm cái gì, ưm..."
Một cơn đau nóng rực tấn công tới, trán Hạ Thanh Trì toát ra mồ hôi lạnh, trong nháy mắt cô như biết mình mới vừa uống cái gì.
"Đừng mà, tôi van cầu mấy người, đừng mà...!Cố Đình Xuyên đâu, bảo anh ấy đi ra gặp tôi, tôi đồng ý ly hôn!"
"Tôi đồng ý với tất cả điều kiện của anh ấy, đừng động đến con tôi..."
Người giúp việc bịt tai không nghe thấy, Hạ Thanh Trì chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận chất lỏng nóng hổi chảy ra từ hạ thân, trong lòng hận ý cuồn cuộn.
Cô hận mình là một kẻ vô năng hèn yếu, không bảo vệ nổi con mình, càng hận Cố Đình Xuyên cùng Hạ Lăng An biến cô thành như vậy!
Nếu như có cơ hội làm lại, cô phải đòi lại những kẻ phụ lòng mình, đòi lại từng kẻ...
...
Năm năm sau, sân bay Vân Thành.
"Mẹ ơi, nhiều người quá ạ!"
Cô bé ăn mặc tinh xảo như búp bê từ trong ngực người phụ nữ nhảy xuống, chớp đôi mắt to long lanh nhìn chung quanh.
"Oa, nhiều anh chị đẹp quá! Mẹ, con rất thích nơi này!"
Hạ Thanh Trì tháo kính mát xuống, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết, lại có bảy phần tương tự với cô bé kia, nhưng lại thêm một nét quyến rũ tự nhiên.
Người xung quanh trong nháy mắt bị người phụ nữ vóc người cao gầy, tướng mạo xuất chúng này hấp dẫn tầm mắt.
Hai chân thon dài có thể so với người mẫu, vòng eo thon có chút mỡ thừa, gương mặt trái xoan lại là tác phẩm hoàn mỹ do chính tay thượng đế điêu khắc nên, xinh đẹp động lòng người, một ánh mắt của cô có thể tùy tiện bắt sống trái tim người ta.
"Bảo Bối, không cho phép con chạy loạn!"
Hạ Thanh Trì bất