“Mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật.”
Hạ Thanh Trì tiến lên một bước chặn tầm mắt của mọi người, một lần nữa kéo sự chú ý của mọi người vào mình.
Không ai ngờ đến người trong cuộc sẽ đứng ra nói hộ cô.
Tất cả đều sẵn sàng khai thác tin tức độc quyền này, nhưng bây giờ kết quả thật bất ngờ.
Tranh thủ lúc không có ai nói chuyện, Hạ Thanh Trì tiếp tục: "Với tư cách một nhân viên hậu trường, tôi mong mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của tôi.
Lễ Tinh Quang lần này sẽ là lần đầu tiên tác phẩm của tôi xuất hiện sau khi trở về Trung Quốc.
Kính xin các vị chiếu cố nhiều hơn.”
Sau khi dứt lời, nét mặt cô giãn ra không ít, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Bầu không khí dịu đi, tất cả các phóng viên đều có biểu hiện hậm hực trong mắt họ.
Trò khôi hài này đã kết thúc.
Khi đám đông chuẩn bị giải tán, một phóng viên đột nhiên quay đầu chạy tới trước mặt cô, không cam lòng đặt câu hỏi lần nữa: "Janey, tôi nghe nói cô có một đứa con gái đang học mẫu giáo? Xin hỏi chồng cô là ai?"
Tiếng nói không lớn không nhỏ vừa vặn thu hút những người rời đi, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Hạ Thanh Trì.
Mắt thấy rằng sự chú ý ngay lập tức rơi từ cô sang con gái của cô.
Hạ Thanh Trì không đáp, từ ngày trở về nước, cô đã nghĩ đến chuyện này sẽ bại lộ, chẳng qua là vấn đề thời gian, cô không sợ chuyện của con gái mình bị tiết lộ, chỉ cần người đó đừng biết là được.
"Tôi..." Cô định nói nhưng phóng viên cố tình không cho cơ hội, lại cướp lời trước.
"Janey, con gái của cô có liên quan gì đến việc cô trở về nước không? Cô chưa bao giờ công bố bất kỳ tin tức nào về hôn nhân của mình, cũng như không đề cập đến nó trong vụ bê bối vừa rồi với Jack.
Đó có phải là con gái ngoài giá thú của cô không?"
Một câu dồn Hạ Thanh Trì vào chỗ bí, rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến.
Phía dưới một mảnh thổn thức, vốn định khai thác chút tin tức nóng hổi giúp tòa soạn mình nổi tiếng, nhưng hiện tại lộ ra loại tin tức này, trong lòng mọi người bắt đầu sôi trào, nếu việc này là thật thì chuyên đề trong mấy ngày nay đã có.
Trong vô thức, tất cả các phóng viên đều đứng lại vị trí ban đầu và nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Trì đợi lời nói tiếp theo của cô.
Hình ảnh trước mắt có chút buồn cười, tất cả những người định bỏ đi đều quay lại vì chuyện bát quái của cô.
Trước đó lần đầu tiên chuyện này xảy ra là khi cô đoạt giải thiết kế, và tác phẩm đó quá bắt mắt.
Hai tình huống hoàn toàn khác nhau, cô nhếch khóe miệng chế giễu.
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt lạnh lùng của cô rơi đúng vào khuôn mặt của người phóng viên đặt câu hỏi.
“Con gái là của tôi, nhưng nó không phải là con gái ngoài giá thú.”
Giọng cô kiên định,từng chữ đều nói cho người khác biết thân phận của Hạ Niệm, đó là báu vật của cô.
"Vậy tại sao cô vẫn chưa công bố? Còn chồng cô..."
Phóng viên không chịu buông tha chủ đề nóng hổi này và tiếp tục hỏi.
Hạ Thanh Trì híp mắt: "Tôi chỉ là nhân viên hậu trường.
Hơn nữa so với việc quan tâm đến cuộc sống của tôi, tôi hy vọng mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của tôi.
Một nhà thiết kế giỏi không dùng đời tư để thu hút sự chú ý của mọi người.
Đồng thời, hiện tại tôi đang sống rất tốt cùng chồng và con gái cám ơn mọi người quan tâm.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ngẩng đầu xoay người đi vào Cố gia.
Lần này, việc chặn cửa kết thúc ở đây, cô chỉ để lại cho phóng viên một bóng lưng tiêu sái.
Sau khi vào thang máy, Hạ Thanh Trì mới thở phào nhẹ nhõm, mọi mũi nhọn đều hướng về phía cô cũng không sao, từ lúc rời khỏi đây cô đã luyện thành ý chí sắt đá, nghe được điều gì cũng không còn cảm giác gì nữa.
Chỉ có Hạ Bảo Bối, đó là toàn bộ của cô.
“Cô đã kết hôn?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau kéo lại sự chú ý của Hạ Thanh Trì, cô quay đầu lại và phát hiện trong thang máy có một người khác.
Khi nhìn rõ hình dáng của đối phương, cơ thể cô khẽ run lên.
Sao lại là anh ta.
“Ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi?” Cố Đình Xuyên cau mày.
Lúc người phụ nữ này đối mặt với các phóng viên anh vừa hay ở trong