"Thanh Trì? Cậu đang xem gì thế?" Mãi không nghe Hạ Thanh Trì đáp lại, Đường Tiểu Kỳ nhìn sang, phát hiện cô bạn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm di động.
Hạ Thanh Trì chuyển di động sang cho Đường Tiểu Kỳ, chỉ vào ảnh chụp trên cùng: "Đây là xe của Cố Đình Xuyên."
"Cái gì?" Đường Tiểu Kỳ kinh ngạc, cô ấy không biết chuyện trước đó, thế nên nghe tin tức này mới kinh ngạc như vậy.
"Tớ nên nghĩ đến từ sớm mới phải, hai người họ cùng tới buổi họp báo sáng nay mà…" Hạ Thanh Trì vỗ vỗ đầu mình.
"Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?" Đường Tiểu Kỳ càng nghe càng nghi hoặc.
Thời gian này đoàn làm phim bận rộn quay chụp, mọi người đều nói quan hệ của Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An không tốt cho lắm, càng đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con cái gì.
"Mấy hôm trước, hôm sinh nhật Hạ Bảo Bối ấy.
Bà cụ Cố có đến, vừa liếc mắt một cái đã khẳng định Hạ Bảo Bối là con gái của Cố Đình Xuyên, nằng nặc muốn đưa Bảo Bối đi bệnh viện xét nghiệm ADN.
Lúc ấy tớ hết cách rồi, đành phải tìm Cố Đình Xuyên."
Hạ Thanh Trì nhẹ nhàng kể lại, tựa như nói đến chuyện nhà người khác vậy: "Tớ còn tưởng chuyện này thế là xong rồi, ai biết mới qua mấy hôm, Hạ Lăng An lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà trẻ của Hạ Bảo Bối."
Đường Tiểu Kỳ nghiêm mặt, siết chặt hai nắm tay.
Lại là Hạ Lăng An, dám bắt nạt Hạ Bảo Bối, Đường Tiểu Kỳ này tuyệt đối không tha cho cô ta!
"Lúc ấy Hạ Lăng An cho Hạ Bảo Bối ăn kẹo.
May mà tớ đuổi tới đúng lúc, Hạ Lăng An mới không lấy được viên kẹo Hạ Bảo Bối mới liếm." Nói tới đây, Hạ Thanh Trì mới hiểu rõ, thì ra kẹo chỉ là ngụy trang mà thôi, Hạ Lăng An đã lấy được mẫu ADN của Hạ Bảo Bối từ lâu rồi.
"Nhưng giờ xem ra Hạ Lăng An đã lấy được từ trước…" Hạ Thanh Trì uể oải.
"Sau đó Hạ Lăng An còn nói với tớ là Cố Đình Xuyên bảo cô ta đến.
Hôm nay cô ta chuyển phát nhanh báo cáo xét nghiệm cha con ruột cho tớ."
Dứt lời, Hạ Thanh Trì lấy báo cáo trong túi ra cho Đường Tiểu Kỳ xem.
Đường Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua, tức giận vỗ tờ giấy lên mặt bàn: "Hạ Lăng An lại dám có ý đồ xấu với Hạ Niệm, tớ tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta."
Hạ Thanh Trì không nói gì, hết thảy suy nghĩ của cô đều bị hình ảnh xe của Cố Đình Xuyên làm rối tung.
"Đúng rồi, Hạ Lăng An nói với cậu là Cố Đình Xuyên bảo cô ta làm chuyện này à?" Đường Tiểu Kỳ nghiêm túc hỏi.
Hạ Thanh Trì gật đầu: "Ừ, Hạ Lăng An nói thế."
"Cũng không thể tin lời của ả này được." Đường Tiểu Kỳ nhắc nhở Hạ Thanh Trì.
"Nhưng Hạ Lăng An không biết thân phận thật của tớ.
Cô ta cũng không có mặt lúc bà cụ Cố đưa Hạ Bảo Bối đi bệnh viện.
Sao tự nhiên cô ta lại nhằm vào Hạ Bảo Bối được?"
Đường Tiểu Kỳ nghĩ một lát: "Chưa chắc.
Có lẽ lần đầu Hạ Lăng An gặp Hạ Bảo Bối ở bệnh viện đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
Hạ Thanh Trì cẩn thận nhớ lại cảnh ở bệnh viện hôm đó, cảm thấy Đường Tiểu Kỳ nói cũng rất có lý.
"Nhưng chuyện này nếu bào là Cố Đình Xuyên làm thì hợp lý hơn là Hạ Lăng An chứ." Từ khi thấy được xe của Cố Đình Xuyên trong ảnh, Hạ Thanh Trì không cách nào cảm thấy Cố Đình Xuyên không có liên quan gì tới chuyện này.
"Thanh Trì, cậu nghĩ mà xem.
Nếu mọi chuyện đều do Cố Đình Xuyên đứng sau lưng sai xử, vậy lúc này anh ấy phải biết Hạ Bảo Bối là con gái anh ấy rồi mới phải.
Với tính của Cố Đình Xuyên thì anh ấy sẽ làm thế nào?" Đường Tiểu Kỳ đưa ra giả thiết.
Đúng thế, với tính tình của Cố Đình Xuyên, nếu biết Hạ Bảo Bối là con gái mình thì bây giờ tuyệt đối không gió êm sóng lặng thế này, chắc chắn sẽ tới tìm mình hỏi cho rõ.
Nhưng đã năm năm trôi qua rồi.
Cố Đình Xuyên bây giờ còn là Cố Đình Xuyên của năm năm trước sao? Ngay chính Hạ Thanh Trì đều không thể khẳng định chắc chắn.
"Có thể là Hạ Lăng An lấy được kết quả rồi nhưng không nói cho Cố Đình Xuyên." Hạ Thanh Trì vẫn không tin Cố Đình Xuyên