Hạ Lăng An ngây ngẩn cả người, cô không ngờ được Cố Đình Xuyên lại nói lời từ chối cô trực tiếp như vậy, cho dù trước đây họ có lạnh nhạt như thế nào, thì Cố Đình Xuyên cũng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Chắc chắn là bởi vì Hạ Thanh Trì, hận ý của Hạ Lăng An đối với Hạ Thanh Trì lại tăng thêm một ít.
Nhưng thực tế là Cố Đình Xuyên không hề nhận ra sự khác thường của Hạ Lăng An, trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ tới giấc mộng tối qua, giấc mộng đang triền miên với Hạ Thanh Trì.
Sau khi cơm nước xong, Cố Thần rời đi trước, chuẩn bị đi học, cả phòng ăn lớn như vậy chỉ còn lại Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An.
“Đình Xuyên, chuyện tối ngày hôm qua anh đừng để ở trong lòng.” Hạ Lăng An lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ăn.
Cố Đình Xuyên gật đầu, vốn dĩ anh cũng không quan tâm lắm đến những chuyện này.
“Em vẫn luôn thích anh, từ nhỏ em đã thích anh, anh biết không?” Giọng nói của Hạ Lăng An êm ái khiến người nghe muốn say.
“Nhưng em không biết tại sao anh càng ngày càng đối xử lạnh lùng với em? Nếu như em có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói với em, em đều có thể thay đổi.”
Hạ Lăng An hạ thấp tư thế của mình, có lẽ cô ta hy vọng có thể mở ra được đóa hoa tươi giữa cô ta và Cố Đình Xuyên từ trong bụi bặm.
“Tại sao tôi lại thờ ơ với cô, cô không biết sao?” Cố Đình Xuyên không hề cảm động trước Hạ Lăng An, mà lạnh lùng hỏi lại cô ta.
Cơ thể của Hạ Lăng An khẽ run lên: “Anh vẫn còn trách em vì chuyện đó? Đúng không?”
Cố Đình Xuyên không nói gì, chuyện xảy ra vào năm năm trước vẫn là cơn ác mộng đối với anh.
Đã rất nhiều lần anh giật mình tỉnh mộng, đều thấy một bóng người to lớn, dù anh có đuổi theo thế nào thì nó vẫn cách anh càng ngày càng xa.
Chuyện xảy ra năm năm trước, Cố Đình Xuyên vẫn không thể tha thứ cho mình, thì làm sao anh có thể tha thứ cho Hạ Lăng An?
“Đình Xuyên, em thừa nhận chuyện năm năm trước là lỗi của em.
Trong những năm qua, em luôn cố gắng giúp đỡ những đứa trẻ và gia đình đơn thân, Chính là hy vọng có thể bù đắp cho tội lỗi của mình một ít.” Giọng nói của Hạ Lăng An mang theo sự nức nở, quả thật khó để phân biệt thật giả.
"Năm năm trôi qua, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em sao? Trước đây chúng ta tốt như vậy, vì anh, em có thể làm tất cả mọi thứ, anh không thể cho em thêm một cơ hội sao?”
Trong khi nói chuyện, mắt của Hạ Lăng An tuôn ra một tràng nước mắt và cúi đầu rất thấp.
Cố Đình Xuyên cúi đầu, không nói gì, suy nghĩ bay trở về năm năm trước.
Năm năm trước đây...
Ngày hôm đó, Hạ Lăng An nói với Cố Đình Xuyên rằng cô ta mang thai, khiến Cố Đình Xuyên rất hạnh phúc.
Anh đã đồng ý với Hạ Lăng An sẽ ly hôn với Hạ Thanh Trì, để cho cô ta và đứa bé trong bụng một danh phận.
Nhưng mà khi anh ta và Hạ Lăng An trở về nhà, lại phát hiện que thử thai mà Hạ Thanh Trì đã sử dụng, vậy mà cô cũng đang có thai.
Cố Đình Xuyên lúc đó ngây ngẩn cả người, không hiểu vì sao lại bật thốt lên với Hạ Thanh Trì phá bỏ cái thai, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên cảm thấy có chút không thể giải thích được.
Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi mà Cố Đình Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ xem loại cảm giác đó đại diện cho điều gì.
Hạ Lăng An đã bị Hạ Thanh Trì đẩy ngã và bị sẩy thai.
Cố Đình Xuyên vô cùng tức giận, đã phân phó nhốt Hạ Thanh Trì ở phía sau nhà họ Cố, sau đó vội vàng đưa Hạ Lăng An tới bệnh viện.
Cuối cùng đứa bé của Hạ Lăng An cũng không thể giữ được.
Lúc Hạ Lăng An được đẩy ra khỏi phòng mổ, Cố Đình Xuyên nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ta, anh thật sự hận không thể bóp chết Hạ Thanh Trì.
Đặc biệt là khi Hạ Lăng An tỉnh lại ở trong bệnh viện và biết rằng đứa trẻ không còn, cô ta khóc lóc không ngừng, thậm chí còn ngất đi nhiều lần.
Tuy nhiên, không chờ Cố Đình Xuyên ra tay thì Hạ Thanh Trì đã biến mất.
Khi anh quay lại nhà họ Cô, thì mới biết Hạ Thanh Trì đã bỏ trốn.
Cố Đình Xuyên đi tới phòng ngủ của Hạ Thanh Trì, thấy căn