“Tác phẩm của anh rất tuyệt.
Trước đâu tôi cũng đã từng nhìn thấy tác phẩm của anh ở nước ngoài, anh có rất nhiều ý tưởng.” Hạ Thanh Trì thành thật nói.
“Có vẻ như chúng ta giống nhau rồi.
Tôi cũng đánh giá cao những tác phẩm của cô.
Những tác phẩm của tôi thiếu một chút tình cảm, tôi cũng đã tìm thấy chúng trong tác phẩm của bạn.”
Hạ Thanh Trì mỉm cười: “Nhân tiện, tại sao anh không gia nhập bộ phận thiết kế của Cô Thị mà lại chọn mở công ty riêng?”
Nghe câu hỏi này, biểu hiện của Cố Đình Thuấn đột ngột thay đổi, anh ta đã không nói gì một lúc lâu.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi câu này.” Hạ Thanh Trì cũng nhận ra sự thay đổi của Cố Đình Thuấn nên vội vàng nói.
Cố Đình Thuấn xua tay: “Không sao đâu, tôi cũng vừa mới nhớ ra một vài kỷ niệm không quá tốt.”
“Tôi ở nhà họ Cố...” Ngay khi Hạ Thanh Trì cảm thấy ngượng ngùng và không biết phải nói gì, Cố Đình Thuấn đột nhiên lên tiếng: “Không có địa vị gì cả, cũng không tỏa sáng như anh trai tôi, vì vậy gia nhập công ty không phải là lựa chọn tốt nhất của tôi.”
Khuôn mặt của Cố Đình Thuấn có hơi cô đơn Hạ Thanh Trì cũng đã sống trong nhà họ Cố ba năm, chuyện Cố Đình Thuấn nói cô có thể hiểu được, những đứa trẻ ở trong gia tộc lớn nhưng không được coi trọng sẽ sống rất khó khăn.
“Có lẽ tôi muốn chứng minh điều…” Cố Đình Thuấn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thanh Trì: “Tôi muốn chứng minh cho bà nội và mọi người trong nhà họ Cố thấy tôi cũng ưu tú như Cố Đình Xuyên.”
Nói đến đây, Cố Đình Thuấn nhún vai: “Nhưng biết bao nhiêu năm qua, tôi dừng như chỉ chứng minh được rằng tôi quả thực không bằng anh trai mình.”
“Không.” Hạ Thanh Trì ngay lập tức nói: “Anh rất có tài năng.
Về mặt thiết kế anh còn giỏi hơn Cố Đình Xuyên rất nhiều.
Tôi xem trọng anh!”
Cố Đình Thuấn cũng tươi cười: “Cảm ơn sự động viên của cô.
Tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.
Cho dù bây giờ tôi không giỏi bằng anh trai Cố Đình Xuyên, nhưng một ngày nào đó tôi cũng sẽ sánh ngang với Cố Đình Xuyên.”
Hạ Thanh Trì gật đầu như một sự khích lệ.
Đôi mắt cô chú ý đến những bức ảnh trên giá sách, đó là những bức ảnh của nhà họ Cố, bao gồm bà cụ Cố, Cố Đình Xuyên và Cố Đình Kha.
Cố Đình Kha là con thứ ba của nhà họ Cố, trước đây Hạ Thanh Trì cũng đã từng gặp anh ta rồi.
Nhưng trong bức ảnh này, Cố Đình Xuyên và Cố Đình Kha đều đứng bao quanh bà cụ Cố, chỉ có Cố Đình Thuấn là đứng thẳng phía sau, trông có vẻ lạc lõng.
Lúc này, Cố Đình Thuấn cũng nhận ra ánh mắt của Hạ Thanh Trì, anh ta nhẹ nhàng thở dài: “Tôi sẽ không trách người khác, là do tôi không đủ tốt, không đủ nổi bật.” Nói rồi, Cố Đình Thuấn cúi đầu.
Nếu Hạ Thanh Trì không phải là vì cô cử động bất tiện, cô rất muốn vỗ vai Cố Đình Thuấn và động viên anh ta một chút.
“Nhưng anh vẫn để bức ảnh này ở đó.” Hạ Thanh Trì đau lòng lên tiếng.
“Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng đều là người một nhà.” Cố Đình Thuấn nhìn bức ảnh từ xa, trong mắt anh ất có điều gì đó khiến Hạ Thanh Trì không thể hiểu được.
Từ nhỏ, Hạ Thanh Trì cũng là đứa trẻ không được yêu thương trong gia đình, nghĩ đến những nỗi buồn của bản thân, khi đối mặt với Cố Đình Thuấn cô không khỏi cảm thấy có chút đồng cảm.
Tuy nhiên, Cố Đình Xuyên vẫn lớn lên thành một người ấm áp và tốt bụng, không giống như Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì nghĩ, bây giờ xem ra như Cố Đình Xuyên thực sự trông giống như một đứa trẻ bị gia đình Bảo Bối chiều đến hư, độc đoán và ích kỷ.
“Cố Đình Thuấn, anh rất tốt, tin tôi đi, anh không kém hơn Cố Đình Xuyên đâu.” Hạ Thanh Trì nhìn vào mắt Cố Đình Thuấn, từ trong thâm tâm chân thành nói.
“Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này, Janey, chưa từng có ai nói với tôi những điều này.
Có vẻ như việc tớ tôi vô tình cứu cô là do ông trời cho cô đến an ủi tôi.” Cố Đình Thuấn mỉm cười nói.
Năm năm trước, Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy dường như xung quanh Cố Đình Thuấn có từ trường gì đó, không nên đến gần, nhưng bây giờ sau khi ở bên cạnh, cô mới nhận ra rằng từ trường xung quanh Cố Đình Thuấn trên thực tế chỉ là vỏ bọc bảo vệ của anh ta mà thôi.
Một đêm đi ngang qua bụi cây, nghe có động tĩnh liền đi vào kiểm tra, vì sợ rằng có người