Hạ Bảo Bối hào hứng nhào về phía Hạ Thanh Trì, từ khi chào đời đến giờ Hạ Bảo Bối chưa từng rời xa Hạ Thanh Trì lâu như vậy.
“Bảo Bối, coi chừng kìa, chân của mẹ con còn đang bị thương, con đừng đụng vô chân mẹ.
” Lộ Tiểu Kỳ nhắc nhở.
Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì, ánh mắt đầy yêu thương: “Mẹ ơi, Hạ Bảo Bối nhớ mẹ lắm.
”
“Mẹ cũng nhớ con.
” Hạ Thanh Trì thơm mặt Hạ Bảo Bối, nói với vẻ cưng chiều.
“Mẹ ơi, sao chân mẹ bị thương vậy ạ?” Hạ Bảo Bối ngồi xổm xuống, nhìn vết thương của Hạ Thanh Trì mà thấy xót.
“Mẹ không sao, chỉ là bất cẩn bị trẹo chân thôi.
” Hạ Thanh Trì cử động mắt cá chân để Hạ Bảo Bối thấy là mình đã ổn: “Con mau đứng lên, để mẹ ngắm con cho kĩ nào.
”
Hạ Bảo Bối vẫn cứ ngồi xổm như thế, cô bé cúi đầu thổi vào chân Hạ Thanh Trì: “Bảo Bối phù phù cho mẹ, mẹ sẽ không đau nữa.
”
Hạ Thanh Trì bị tan chảy bởi sự đáng yêu của con gái mình, cô đưa tay sờ đầu Hạ Bảo Bối, kéo Hạ Bảo Bối lên: “Đúng vậy, có Hạ Bảo Bối phù phù cho mẹ, chốc nữa thôi là mẹ khỏe mà.
”
Hạ Bảo Bối nghe lời đứng dậy, đứng trước mặt Hạ Thanh Trì, Hạ Thanh Trì vuốt ve gương mặt bé nhỏ của Hạ Bảo Bối, hình như gầy đi một chút, Hạ Thanh Trì bèn trêu rằng: “Sao nhìn con như gầy đi vậy? Có phải là mẹ nuôi không cho con ăn đồ ăn ngon không thế?”
Lộ Tiểu Kỳ lập tức trợn mắt: “Cậu đừng có nói lung tung nha, tớ làm nhiều món ngon cho Hạ Bảo Bối ăn lắm đó, là do con bé không ăn thôi.
”
Hạ Bảo Bối nghe thấy thế, thì vội chạy đến bên cạnh Lộ Tiểu Kỳ, kéo lấy tay Lộ Tiểu Kỳ: “Mẹ nuôi nấu ăn rất ngon, nhưng Bảo Bối nhớ mẹ, nên ăn không trôi được.
”
Nói tới đây, Hạ Bảo Bối còn quay người lại, nói với Hạ Thanh Trì bằng vẻ trịnh trọng: “Mẹ ơi, mẹ đừng trách mẹ nuôi, là do Bảo Bối không ăn uống đàng hoàng, không phải do lỗi của mẹ nuôi đâu.
”
Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ nhìn nhau cười, Lộ Tiểu Kỳ dắt Hạ Bảo Bối đến bên cạnh Hạ Thanh Trì, hai người cùng ôm lấy Hạ Bảo Bối: “Bảo Bối ngoan nhất nhà nè.
”
Hạ Bảo Bối tay thì ôm cổ Hạ Thanh Trì, tay thì ôm cổ Lộ Tiểu Kỳ: “Bảo Bối có mẹ và mẹ nuôi ở bên cạnh, Bảo Bối là em bé hạnh phúc nhất trên đời.
”
Hạ Thanh Trì nhìn Lộ Tiểu Kỳ, rồi nhắc nhở cô ấy: “Có phải cậu nên đi rồi không, không còn sớm nữa đâu đó.
”
Lộ Tiểu Kỳ nghĩ ngợi một hồi: “Được, vậy tớ đi trước đây.
”
Lộ Tiểu Kỳ mới đi được vài bước, thì đã bị Hạ Bảo Bối túm lại: “Mẹ nuôi đi đâu vậy ạ? Mẹ nuôi ở lại thêm chút nữa đi mà.
”
Hạ Thanh Trì kéo con gái mình lại, bảo: “Mẹ nuôi con có việc, tối nay mẹ ở với con, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con, được không nè?”
“Dạ được ạ.
” Hạ Bảo Bối xoa bàn tay nhỏ nhắn của mình: “Nhưng mà, con muốn mẹ nuôi với mẹ ở chung với con.
”
“Nhưng mà, tối nay mẹ nuôi con bận việc rất quan trọng, không thể chậm trễ được.
” Hạ Thanh Trì kiên nhẫn giải thích cho Hạ Bảo Bối.
Có lẽ cũng vì Hạ Bảo Bối hiểu chuyện, nên trước giờ Hạ Thanh Trì không dùng những phương thức bạo lực như đánh mắng để dạy dỗ Hạ Bảo Bối, mà cô vẫn luôn kiên nhẫn giảng giải cho Hạ Bảo Bối.
“Chuyện quan trọng ạ?” Hạ Bảo Bối ngẫm nghĩ: “Lẽ nào là mẹ nuôi muốn đi kiếm cha nuôi ạ?”
Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ nhìn nhau, hai người không biết nên đáp lại thế nào.
Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì, rồi lại nhìn Lộ Tiểu Kỳ, dường như ngộ ra điều gì đó: “Dạ được, con hiểu rồi, mẹ nuôi mau đi đi ạ, lần sau đến nhớ dẫn cha nuôi đến cho con gặp với nhé.
”
Hạ Bảo Bối vừa nói vừa đẩy Lộ Tiểu Kỳ ra khỏi cửa, Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha, nhìn quỷ nhỏ lanh lợi của mình, thật đúng là dở khóc dở cười.
“Vậy mẹ nuôi đi đây.
” Lộ Tiểu Kỳ ngại ngùng nói.
“Tạm biệt mẹ nuôi, mẹ hẹn hò với cha nuôi vui vẻ nha.
” Hạ Bảo Bối nhọc lòng dặn dò.
Tiễn Lộ