Cố Đình Xuyên nhìn thấy Hạ Thanh Trì bất lực nhắm mắt nằm trên giường, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, anh đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân có khả năng đã chạm đến vết thương của Hạ Thanh Trì.
Cố Đình Xuyên thở dài một hơi, anh gài từng chiếc cúc áo của Hạ Thanh Trì lại, sau đó đứng dậy, anh còn nhẹ nhàng đỡ Hạ Thanh Trì lên.
“Thật xin lỗi.
” Cố Đình Xuyên ngồi bên cạnh Hạ Thanh Trì, thấp giọng nói.
Đây là lời xin lỗi hiếm hoi của Cố Đình Xuyên, mặc dù có hơi không quen, nhưng lời xin lỗi này lại là Cố Đình Xuyên cam tâm tình nguyện nói ra.
Nói xong, Cố Đình Xuyên đưa tay, muốn lau đi nước mắt trên gương mặt Hạ Thanh Trì, nhưng Cố Đình Xuyên vừa đưa tay ra, Hạ Thanh Trì lập tức né tránh như phản xạ có điều kiện, còn cảnh giác nhìn Cố Đình Xuyên.
Lúc này Cố Đình Xuyên mới biết hành vi vừa rồi của bản thân thật sự đã khiến Hạ Thanh Trì sợ hãi.
Hạ Thanh Trì vươn tay tự mình lau nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn Cố Đình Xuyên: “Muộn lắm rồi, xin anh về đi.
”
Cố Đình Xuyên gật đầu, không nói thêm gì, đứng dậy rời đi, nhưng khi đi đến cửa phòng ngủ, Cố Đình Xuyên vẫn dịu dàng nói một câu: “Chuyện tối nay là tôi sai, cô nghỉ ngơi sớm một chút.
”
Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng Cố Đình Xuyên biến mất ở chỗ rẽ phòng khách, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Hạ Thanh Trì mới thật sự bình tĩnh lại, tê liệt ngồi trên giường.
Dáng vẻ vừa rồi của Cố Đình Xuyên thật sự đã khiến Hạ Thanh Trì sợ hãi, khiến cô không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện đêm đó, Hạ Thanh Trì cuộn tròn ngồi trên giường, hai tay ôm lấy bản thân, cô bất lực khóc.
Lúc này Cố Đình Xuyên đã rời khỏi nhà Hạ Thanh Trì, anh đang ngồi trong xe, nhìn phòng ngủ của Hạ Thanh Trì trên lầu, đèn vẫn còn sáng, anh châm một điếu thuốc, hít một hơi, sự tức giận trong lòng không hề giảm bớt chút nào.
Nhìn nước mắt Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên cảm thấy trong lòng đau xót, sau đó nghĩ đến những gì bản thân vừa nói với Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên lập tức hận đến mức muốn cắn hết đầu lưỡi của anh, đây là lần đầu tiên Cố Đình Xuyên nảy sinh suy nghĩ muốn tát cho bản thân một cái.
Hạ Thanh Trì ở trên giường khóc một lúc, tâm trạng mới chậm rãi chuyển biến tốt lên, cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó mới kéo thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ, tắt đèn, cuộn mình trong chăn.
Có lẽ vừa rồi tinh thần quá căng thẳng, bây giờ đã thả lỏng, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, Hạ Thanh Trì nằm xuống một lúc đã ngủ thiếp đi.
Mà cả đoạn thời gian này Cố Đình Xuyên đều ở dưới lầu nhìn, mãi đến khi phòng ngủ của Hạ Thanh Trì tắt đèn, Cố Đình Xuyên mới khởi động xe trở về nhà họ Cố.
Sáng sớm hôm sau Hạ Thanh Trì vẫn sinh hoạt như thường lệ, chẳng qua, Hạ Bảo Bối chú ý đến tâm trạng của Hạ Thanh Trì không tốt, trên đường hỏi cô vài lần, Hạ Thanh Trì đều gượng cười qua loa lấy lệ.
Hạ Thanh Trì đến Cố thị, tất cả mọi thứ ở đây đều giống như thường ngày, hoàn toàn không có gì khác thường, chẳng qua trong lòng Hạ Thanh Trì đã sinh ra một chút không giống.
Tối hôm qua, sau khi ngủ, Hạ Thanh Trì vậy mà đã mộng xuân, một đêm trong mộng đều là cảnh triền miên với Cố Đình Xuyên, có lúc nữ chính trong trận triền miên là cô, có lúc lại biến thành Hạ Lăng An.
Một đêm này đã khiến Hạ Thanh Trì không thể nghỉ ngơi tốt, nhưng mà, hết lần này tới lần khác giấc mộng này lại chân thật đến như vậy, ngay cả khi Hạ Thanh Trì tỉnh ngủ cũng nhớ rõ ràng.
Nhưng nếu đã đến công ty, Hạ Thanh Trì không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung nữa, cô còn nhớ rõ tối hôm qua Cố Đình Xuyên đã nói với cô, mấy ngày nay sẽ thảo luận về bản thảo thiết kế với Vạn Khang, cô nhất định phải hoàn thành.
Bận rộn cả một ngày, Hạ Thanh Trì xoa cái cổ đau nhức, sáng sớm lúc đến làm việc, Hạ Thanh Trì sợ nhất là gặp Cố Đình Xuyên, nhưng sự thật chứng minh là cô đã lo bò trắng răng rồi, cả ngày qua, Hạ