Bar! Đi nào!
---------cho t/g tua nhanh đến buổi tối--------
9:30 p.m
“Yoru no sora kagayaku hoshi wa
Nan’o kukounen no kanata
Tattoe fukai zetsubo ga
Mugen no yami no nattemo
Shinjitsu wa tsutawa ru nda
Jikan no kawa ni takushita
Sono hikari no MESSEJII
Uketoru mono wa dare dai
Hito wa umarete hito wa shindeyuku
Ni kutai wa horobiruyo
Hai no naka kara yomigaeru mono wa JOUNETSU
Tsugi no sedai e
………………………………………….”
(Yume wa nandomo umarekawaru-NO NAME)
Nó với tay lấy cái điện thoại trong tình trạng “chu du cõi tiên” (ngái ngủ í mà, chị này về nhà ăn xong chẳng có gì làm nên ngủ lun)
-A nhô-nó vừa ngáp vừa bắt điện thoại.
-A nhô cái gì? Bà coi đi mấy giờ mà ngủ ngáp lên ngáp xuống hả bà nội!-đầu bên kia xổ nguyên 1 tràng làm nó chưa kịp ú ớ gì.
-Này nhá tôi không phải là bà nội cô và cũng không quen biết cô nên đừng có chửi xối xả vào mặt tôi như thế, OK-nó bực mình.
-MI-XEM-MÀN-HÌNH-ĐIỆN-THOẠI-MAU-CON-MẮM-bên kia gằn giọng từng chữ nghe mà gai người.
Ớ! Sao cái giọng nghe quen quen. Nó từ từ nhìn vào màn hình chiếc Nokia Lumia:
BÀ CHẰN
2 chữ này cứ nhảy múa trong đầu nó.
-Ah, Kara à, mi gọi ta có việc gì không-nó giả ngu hỏi, mong Kara bỏ qua chuyện vừa nãy.
-Đi chơi không?
-Đi đâu?-nó nghe thấy chữ đi chơi thì