Mưa rả rích rơi bên ngoài cửa sổ khiến Đỗ Hiểu Linh không thể không đưa mắt hướng ra nhìn. Đêm nay dù có mưa nhưng ánh trăng vẫn le lói càng làm cho khung cảnh thêm phần ảm đạm.
Gian phòng lạnh lẽo, ngoài tiếng mưa rơi không có bất kì một âm thanh nào khác. Thế giới của Đỗ Hiểu Linh bao năm nay vẫn luôn là thế, lặng lẽ, tịch mịch, kể cả niềm vui hay nỗi đau trong lòng.
Nằm trên giường một mình, đèn xe rọi đến sát cửa sổ, đoán chừng Lục Thiếu Quân đã trở về, Đỗ Hiểu Linh không nhịn được, bò dậy, nghiêng hẳn đầu ra mái hiên mà nhìn ngắm.
Từ trên cửa số, cô nhìn thấy chị gái mình là Đỗ Tuyết Kỳ đang trong bộ đồ ngủ chạy ra dìu Thiếu Quân vào phòng. Anh say, tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tuyết Kỳ, khuôn mặt gục trên vai đối phương.
Phía bên này Đỗ Tuyết Kỳ bộ dáng yêu kiều, ôm lấy Thiếu Quân, hai người đi vào trong nhà. Họ thật đẹp đôi. Đẹp đến mức Đỗ Hiểu Linh không nhịn được mà muốn khóc.
Cô đã yêu Thiếu Quân rất nhiều năm, từ khi anh còn là nam sinh ưu tú của trường, mỗi ngày có biết bao thiếu nữ vây quanh anh. Còn cô, lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ mơ tưởng. Cho đến khi nhìn người đàn ông mình yêu ấy trở thành anh rể của mình.
Đỗ Hiểu Linh rón rén xuống giường. Cô không ngăn được chính mình bước về phía căn phòng của anh rể và chị gái xem anh say rượu có ổn hay không. Chỉ thấy, cánh cửa hé mở, Đỗ Tuyết Kỳ trong bộ đồ ngủ lụa mỏng đang khẽ mơn trớn trên khuôn ngực anh, đôi môi hồng đào thì thầm vào tai anh những lời mật ngọt.
Lục Thiếu Quân thấy tai mình hơn ướt, hơi thở nóng sực phả vào đầy thích thú, anh đẩy Đỗ Tuyết Kỳ ngã trên giường, cả thân hình cao lớn của anh phủ lên người cô ta.
“Chậm đã anh!”
Đỗ Tuyết Kỳ yêu kiều nói, mái tóc buông lơi trên bờ vai gợi cảm, da thịt mềm mại như nhung thật quá đỗi kích thích.
Lục Thiếu Quân bằng một động tác thô bạo, anh kéo tung vạt váy lụa của Đỗ Tuyết Kỳ, bàn tay bắt đầu đưa vào trong váy. Rồi, anh gục vào khuôn ngực tròn đầy và mơn mởn của cô gái đang độ xuân sắc ấy hít hà một hơi.
Bất chợt, anh nhăn mũi, thô bạo đẩy ra:
“Mẹ kiếp. Mùi nước hoa rẻ tiền.”
“Thiếu Quân… em mới là vợ của anh!”
Đỗ Tuyết Kỳ yếu ớt nói, ánh mắt như chực khóc. Nhưng Thiếu Quân chẳng những không thương xót, anh ép thẳng cô ta vào tường, ánh mắt hung tàn nói:
“Cô nghĩ kỹ lại xem, là cô hay Đỗ Hiểu Linh mới là vợ của tôi, là mẹ của con trai tôi?”
Nói xong thì anh đẩy Đỗ Tuyết Kỳ sang một bên, lột phăng chiếc cà vạt của chính mình ném xuống. Bóng dáng loạng choạng trở ra.
Đỗ Hiểu Linh sợ quá, cô vội vàng đi ngược trở lại về phòng mình, không muốn cho đối phương phát giác. Hành động nhìn trộm vừa rồi của cô thật không hay cho lắm, nếu không muốn nói rằng thật không tốt.
Đỗ Hiểu Linh nằm trở lại chiếc giường của mình. Tim vẫn còn đập thình thịch.
Bỗng, tiếng cửa phòng bật mở. Lục Thiếu Quân mang theo mùi nồng của hơi rượu, của hơi thuốc lá và những mùi nước hoa hỗn tạp từ bên ngoài tràn vào phòng. Đỗ Hiểu Linh vốn là phụ nữ câm. Khi câm, các giác quan khác đặc biệt nhạy bén. Nhưng riêng với cái mùi hương pha trộn này, cô đặc biệt không lấy làm lạ, trái lại đã quen thuộc từ lâu.
Lục Thiếu Quân vứt chiếc áo vest xuống bàn trà gần đó, anh hừ lạnh trong bóng tối. Ánh sáng le lói phần nào khiến cho gương mặt anh trở nên tuấn mỹ kì lạ.
Lục Thiếu Quân nhào đến bên giường, không quan tâm Đỗ Hiểu Linh nằm đó có cảm giác thế nào. Bàn tay anh trong bóng tối sờ mó khắp cơ thể cô.
Trong bóng tối, Đỗ Hiểu Linh bị bất ngờ, hai mắt mở lớn, ú ớ chống cự.
Vậy nhưng Lục Thiếu Quân chẳng hề quan tâm. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh vào phòng cô trong tình trạng này, mùi hương hoa trên người Đỗ Hiểu Linh thôi thúc anh, không kìm được mà muốn chiếm đoạt lấy cô đêm nay.
“A...a…”
Đỗ Hiểu Linh muốn đẩy Thiếu Quân ra. Nhưng bàn tay yếu ớt của cô sao lại được sức người đàn ông được rèn luyện, lại đang trong cơn say muốn chiếm đoạt cô.
Từng