Mấy hôm sau, Trần Du Lan một mình đi lên hành lang tầng làm việc của Lục Thiếu Quân nhưng chẳng thấy anh đâu.
Cô ta có ý muốn vào bên trong phòng chờ nhưng Phạm Bảo Trung ngăn lại:
“Thật xin lỗi cô Trần, phòng làm việc của Lục tổng là nơi cất giữ nhiều thông tin quan trọng, ngoại trừ Lục thiếu phu nhân thì Lục tổng không cho ai vào.”
Trần Du Lan nghe thấy lời này thì khó chịu ra mặt.
Cô ta quắc mắt hỏi lại:
“Lục thiếu phu nhân? Anh không biết hay là cố tình chọc tức tôi? Anh ở bên Lục tổng nhiều năm như thế, anh rõ ràng nhất người trong lòng anh ấy là tôi chứ.
Còn cô ta chẳng qua chỉ là lá chắn mà thôi.”
Phạm Bảo Trung có phần bất ngờ.
Anh ta chưa từng tiếp xúc riêng với Trần Du Lan bao giờ.
Trước mặt Lục Thiếu Quân cô ta luôn tỏ ra là một người hiểu chuyện không ngờ nội tâm cũng vặn vẹo như vậy.
“Nói như cô Trần đây thì cái lá chắn ấy nạm kim cương nhỉ?”
Đột ngột, phía sau vang lên tiếng nói châm chọc.
Trần Du Lan quay người lại nhìn, trước mặt cô ta là người đàn ông cô ta mới chỉ thấy qua một lần trong lòng cũng có phần nghi ngờ nhưng chưa nhận ra.
“Anh là ai?”
“Cậu cả!” Phạm Bảo Trung cất tiếng nói.
Trần Du Lan lập tức nhớ ra liền cười:
“Tưởng ai, hóa ra là Lục Tư Phàm, kẻ không có nổi một xu cổ phần của Lục thị, mẹ còn phát điên.”
Lục Tư Phàm không tức giận trước lời miệt thị của Trần Du Lan.
Tính cách nhẫn nhịn này của anh cực kỳ giống với mẹ mình.
“Đúng thế.
Bởi vì tôi biết cái gì thuộc về mình.
Cái không thuộc về mình có đến tay tôi cũng đem trả lại.”
Trần Du Lan sắc mặt trắng bệch.
Mà Phạm Bảo Trung nhân cơ hội này mà được xả nỗi tức giận bị Trần Du Lan quạt vào mặt vừa rồi.
Thực tế trước đây Lục Thiếu Quân không bao giờ để tâm tư cho ai đoán được, lúc này nghe Trần Du Lan nói cô ta là người trong lòng Lục Thiếu Quân thì Phạm Bảo Trung có hơi bất ngờ.
Nghe Lục Tư Phàm nói thì anh ta càng thấy buồn cười.
“Anh có ý gì?”
“Vậy cô Trần đây hống hách với thư ký Phạm cũng không biết anh ta có trong tay 2% cổ phần Lục thị, là một cổ đông chân chính.
Mà 2% này cũng dư sức đè bẹp nhà họ Trần cô ra bã rồi nhỉ?”
Lục Tư Phàm trong một lời nói lập tức vả mặt Trần Du Lan, rửa nhục giúp Phạm Bảo Trung.
Là nhân vật được nhắc đến, Phạm Bảo Trung cúi người nói:
“Cảm ơn cậu Cả.
Nhưng tôi là người của Lục tổng, mãi mãi là như vậy, không cần xét đến bối cảnh của riêng tôi.”
Lục Tư Phàm mỉm cười, trong lòng anh ta cũng thoáng kinh động.
Lục Thiếu Quân thật sự có khả năng thu phục lòng người.
Lâm Duy Khiêm trước đây trung thành là thế, cũng vì bảo vệ chủ nhân mà bây giờ vẫn còn nằm liệt giường, bây giờ còn có Phạm Bảo Trung và Ngụy Tử Việt.
Về khía cạnh này quả nhiên Lục Tư Phàm tự thán không bằng.
Trần Du Lan ánh mắt cũng có phần thay đổi khi nhìn Phạm Bảo Trung, vị thế của nhà họ Trần so với Lăng thị đã không có cửa so sánh huống chi là Lục thị.
“Thư ký Phạm cứ đi làm việc đi.” Lục Tư Phàm nói, rõ ràng là muốn có lời nói riêng với Trần Du Lan.
Trần Du Lan lần đầu tiên cảm nhận thấy sự nguy hiểm trên người đàn ông này, cô ta lùi lại một bước.
“Anh muốn làm gì?”
Lục Tư Phàm bật cười:
“Tôi ở đây chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cô Trần về địa vị của mình mà thôi.
Đừng có ý động chạm đến Đỗ Hiểu Linh và hạnh phúc của cô ấy, nếu không Thiếu Quân chưa hỏi đến thì Tư Phàm tôi đã tính toán xong với cô rồi đó.”
Trần Du Lan trong lòng kinh động, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô ta nghi ngờ hỏi:
“Không lẽ anh thích cô ta? Anh cũng yêu cô ta.”
Lục Tư Phàm bật cười:
“Người với người không nhất thiết phải là thứ tình cảm ấy mới bảo vệ nhau.
Tôi không tầm thường như vậy.”
Trần Du Lan không hiểu hết lời Lục Tư Phàm nói, nhưng có một thứ cô ta rất chắc chắn là cô ta vừa bị uy hiếp.
Cô ta có phần chột dạ, chỉ là bản tính hiếu thắng không cho phép cô ta thua.
“Có những điều là sự thật thì trước sau cũng bị phơi bày, giống như tình cảm của Lục Thiếu Quân bao nhiêu năm nay.”
Lục Tư Phàm nghe thấy thế càng cười lớn.
Nụ cười mỉa mai đến độ mà Trần Du Lan cũng đâm ra sợ