Một lúc sau cô quay lại phía Lục Thiếu Quân, ngồi xuống phía đối diện anh.
“Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện.” Thanh âm của Đỗ Hiểu Linh vô cùng bình tĩnh.
Lục Thiếu Quân vội vã nói:
“Anh vừa cho truyền thông gỡ bài.
Anh…”
Nhưng Lục Thiếu Quân còn chưa nói xong thì Đỗ Hiểu Linh đã đưa tay ra ngăn lại.
“Anh bình tĩnh đi.
Hãy nghe tôi nói.”
Trước thanh âm quyền lực của Đỗ Hiểu Linh, Lục Thiếu Quân lập tức nín bặt.
Anh chăm chú nhìn đối phương không chớp mắt, chờ xem cô muốn nói cái gì.
“Tôi từng nói hôn nhân của chúng ta không từ tình yêu.
Tôi không mưu cầu anh yêu tôi.
Việc anh yêu ai, ong bướm bên ngoài tôi không quản.
Nhưng tôi cũng đã nói với anh rằng phải để cho tôi mặt mũi.
Đó là vì Tiểu Thành.”
Đỗ Hiểu Linh nói rất dứt khoát, cũng rất bướng bỉnh.
Lục Thiếu Quân từ đầu đến cuối chỉ biết mím môi lại, không hề phản đối một chữ nào.
“Chuyện năm xưa tôi lên giường anh quả thật là một hiểu lầm của cả tôi và anh.
Anh nhận nhầm tôi với nữ thần thanh xuân của anh dù là sự thật đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn Tiểu Thành bị mang tiếng là sản phẩm của sai lầm, của việc mẹ nó tìm cách bò lên giường đàn ông.” Lần này lời nói của Đỗ Hiểu Linh cực kỳ lạnh, bởi vì động vào Tiểu Thành chính là động vào giới hạn của cô.
Lục Thiếu Quân cúi gằm mặt.
Sao anh có thể chối cãi rằng bản thân mình đã từng nghĩ cô hèn mọn như vậy chứ? Bản thân anh đã muốn bù đắp sai lầm này, nhưng bù đắp cũng không thể gạt bỏ hai chữ “đã từng”.
Anh lúc này đây phải đối diện với nó.
Lục Thiếu Quân chầm chậm tiến lại, gần như quỳ xuống dưới đất, ngay chỗ Đỗ Hiểu Linh ngồi, bàn tay anh đặt lên vai cô, đôi mắt nhìn cô đầy thành khẩn:
“Anh xin lỗi.
Là anh đặt sự phán xét của mình lên trên cảm nhận của em.
Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, anh không biết vì sao ai đó lại khơi lên để làm gì, anh sẽ xử lý thật tốt chuyện này, cũng thật lòng mong em tha thứ cho anh.
Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn để trả giá sai lầm của mình.
Dù em tin hay không tin thì bây giờ anh là thật lòng muốn đến với em, không phải vì Tiểu Thành, không phải vì để trả nợ cái gì mà chỉ là vì anh yêu em thôi.”
Đỗ Hiểu Linh nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy.
Lần đầu tiên cô cảm nhận thấy lời anh nói quả nhiên không có một chút giả dối nào.
Cô đem nghi ngờ hỏi một lần:
“Anh nên xác định thật rõ là anh yêu tôi hay là do Trần Du Lan thôi miên anh khiến anh yêu tôi.
Trả lời được câu hỏi ấy hãy tới tìm tôi.
Bây giờ thì anh về đi.”
“Em vừa nói gì cơ?” Lục Thiếu Quân rất bất ngờ về những lời nói của Đỗ Hiểu Linh.
Anh định hỏi gì đó nhưng mà cô lại dứt khoát đứng lên, lộ ý muốn tiễn khách.
Lục Thiếu Quân cũng không làm khó cô, nhanh chóng đứng lên rồi rời đi.
Chưa bao giờ anh thấy rối loạn như vậy.
Hóa ra cảm xúc của Đỗ Hiểu Linh lại có thể ảnh hưởng đến tâm lý của anh như vậy.
Lục Thiếu Quân trở về, Ngụy Tử Việt lái xe chờ sẵn, nhìn thấy chủ nhân khuôn mặt không mấy tự nhiên thì phát giác có chuyện liền hỏi:
“Lục tổng, có chuyện gì vậy ạ?”
Lục Thiếu Quân ngước mắt lên nhìn Ngụy Tử Việt, rất nhanh anh nói:
“Điều tra cho tôi toàn bộ thông tin của Trần Du Lan từ trước tới nay, từ chuyện nhỏ nhất cũng phải điều tra.”
Ngụy Tử Việt cực kỳ bất ngờ, anh ta hoài nghi hỏi lại:
“Lục tổng muốn điều tra cô Trần ạ?”
“Đúng thế.
Thật chi tiết vào.”
Lục Thiếu Quân nói xong thì cực kỳ mệt mỏi, anh ngả người ra sau ghế để mặc cho Ngụy Tử Việt chở mình về Châu Giang Đế Cảnh.
“Lục tổng! Phu nhân đã về.
Phu nhân chờ ngài trong phòng ạ.”
Vừa thấy bóng xe của Lục Thiếu Quân trở về, Tiểu Hồng vội vã chạy ra ngoài thông báo.
Lục Thiếu Quân khẽ nhíu mày lại.
Không nhanh không chậm anh bước lên trên lầu để nói chuyện với mẹ mình.
ngôn tình ngược
“Mẹ! Mẹ đã về rồi ạ?” Lục Thiếu Quân cất tiếng nói.
Trải qua nhiều chuyện, là một người con, anh không hẳn trách cứ mẹ mình, bởi vì anh biết Tô Tố Như cũng là vì anh.
Vậy nên lúc này quan hệ hai mẹ con vẫn rất bình thường.
“Ừ.
Về rồi.
Nếu không về thì cũng không biết con lại thiếu sáng suốt đến thế.” Tô Tố Như chầm chậm nói.
Lục Thiếu Quân không hiểu hết ý của mẹ mình, anh ngẩng lên nhìn Tô Tố Như mà hỏi lại:
“Ý mẹ là sao?”
“Còn sao trăng cái gì?