Tô Tố Như không trở về nhà vội, bà ta đi tới một nhà hàng sang trọng đã đặt trước đó.
Sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, cô Trần.
Tôi là mẹ của Lục Thiếu Quân.”
“Bác gái.” Đầu dây bên kia Trần Du Lan sốt sắng lên tiếng.
Tô Tố Như khẽ nhíu mày một cái, bà ta nói:
“Bây giờ cô Trần có rảnh cùng tôi ăn một bữa cơm hay không?”
Vừa nghe thấy thế Trần Du Lan vô cùng vui mừng vội vàng đồng ý.
“Vâng ạ! Bác cho cháu địa chỉ cháu sẽ tới ngay!”
Trần Du Lan từng nghe thấy thông tin Tô Tố Như rất ghét Đỗ Hiểu Linh, từng đánh mắng đối phương không thương tiếc, mà trong giây phút này Tô Tố Như lại chủ động hẹn cô ta, có lẽ lại có thay đổi trong suy nghĩ rồi chăng? Dù là một tia cơ hội, Trần Du Lan cũng muốn bám lấy.
…
Nửa giờ sau, Trần Du Lan đã tới trước cửa nhà hàng mà Tô Tố Như hẹn trước đó.
Cô ta che kín mặt khi di chuyển trên đường có lẽ là sợ có người nhìn thấy mà chỉ chỏ.
Mấy hôm nay vì những chuyện trên mạng mà cô ta gặp không ít rắc rối.
Bước vào bên trong phòng VIP, Trần Du Lan nhận thấy Tô Tố Như đang ở đó chờ mình.
Cô ta nhẹ nhàng đi tới, cúi chào thật thấp:
“Bác gái! Cháu đã tới rồi ạ.”
Ở trên ghế, ánh mắt Tô Tố Như ngước lên nhìn Trần Du Lan một lượt, miệng bà ta lẩm bẩm:
“Đúng thật là giống lắm!”
“Bác gái nói gì cơ ạ?” Trần Du Lan có chút ngạc nhiên.
Tô Tố Như gạt đi:
“Không có gì đâu.
Chúng ta cùng ăn một bữa cơm thôi.” Vừa nói, Tô Tố Như vừa đưa mắt cho phục vụ bàn đưa menu cho Trần Du Lan.
Trần Du Lan vui vẻ đón lấy cái menu trên tay phục vụ, miệng đon đả:
“Bác gái, bác muốn ăn món gì ạ?”
“Tôi không kén ăn, cô Trần cứ gọi món cô thích là được.” Tô Tố Như chậm rãi nói.
Vì chiếc mặt nạ ở trên mặt che đi vết sẹo do Đường Thanh Minh gây ra mà nét mặt của bà ta được che giấu, Trần Du Lan cơ bản không nhìn ra cái gì cả.
Cả bữa ăn, Tô Tố Như cũng không có nói cái gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói vài ba câu xã giao với Trần Du Lan khiến cô ta sốt ruột muốn chết.
Cô ta biết Tô Tố Như từ khi cô ta còn nhỏ, thái độ lúc này của đối phương khiến Trần Du Lan rất an tâm.
Nếu như là chuyện không tốt Tô Tố Như cũng không nhẫn nại ngồi ăn đến hết bữa cơm với cô ta.
“Cô Trần có uống trà gì hay không?”
“Dạ, uống gì cũng được ạ.” Trần Du Lan nói.
Lúc này một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Tô Tố Như, bà ta quay sang phục vụ nói:
“Nhà hàng của cô có trà hợp hoan hay không?”
Cô phục vụ nghe thấy thế liền gật đầu:
“Dạ có ạ.”
“Vậy cho tôi hai tách trà hợp hoan.” Tô Tố Như nói nhanh, lặng lẽ quan sát biểu hiện của Trần Du Lan nhưng không thấy đối phương nói cái gì cả.
“Cô Trần có biết hoa hợp hoan hay không?” Tô Tố Như làm bộ như tùy tiện hỏi.
Trần Du Lan ngước mắt nhìn lên Tô Tố Như, trong lòng cũng mơ hồ hiểu đối phương đang thử mình, liền suy nghĩ đáp:
“Dạ, cháu có biết ạ.
Người ta thường dùng trà hợp hoan để an thần và tịnh tâm.
Hợp hoan chữa mất ngủ cũng rất tốt ạ.” Trần Du Lan cẩn trọng vừa đáp vừa dò đoán đối phương.
Cô ta có vẻ an tâm với câu trả lời của mình.
“Dưới góc độ y học thì đúng là như vậy.” Tô Tố Như mỉm cười nói, đón lấy tách trà từ tay phục vụ vừa quay lại đưa tới.
Trần Du Lan cũng nhận lấy rồi nhẹ nhàng mời trà Tô Tố Như.
Tô Tố Như có phần chờ đợi Trần Du Lan có một câu trả lời khác nhưng không, đối phương đã chuyển chủ đề nói chuyện.
Tô Tố Như cười mỉm một cái, đưa trà lên uống một hớp rồi nói:
“Hợp hoan là hoa biểu trưng cho tình yêu, là biểu trưng cho một cuộc hôn nhân mỹ mãn, không có ưu sầu, tình đầu ý hợp, ngụ ý sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long.
Vào lễ nạp thái xưa kia, nhà trai sẽ thường mang chuông hợp hoan đến nhà gái.
Bởi vậy mà hợp hoan là loài hoa rất đáng trân trọng, thường được đi