Buổi tối, Đỗ Hiểu Linh ngồi trong phòng, Lăng Tuấn Dương cũng đã trở về khi nghe tin Tô Tố Như và Hiểu Linh.
Anh ngồi đối diện cô trong phòng nói:
“Tiểu Sảnh đang điều tra, việc này không phải lỗi tại em mà.
Đừng nghĩ ngợi gì cả.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi.
Hãy tìm đọc trang chính ở * TRÙMTRUY ỆN.
OгG *
Nhưng Đỗ Hiểu Linh có vẻ như không nghe lọt tai chuyện này, cô thở dài nói:
“Trắng đen không quan trọng, quan trọng là lòng người.
Lần này thì em đã nhìn rõ, giữa tin tưởng và không tin tưởng nó có thể rõ ràng đến vậy.”
Lăng Tuấn Dương có phần không hiểu lắm dụng ý của cô.
Nhưng anh không dám hỏi gì thêm.
Đỗ Hiểu Linh liếc nhìn đồng hồ, nói:
“Mai em có bay sang nước S xử lý nốt chuyện của Đỗ Tuyết Kỳ và Vạn Như Ngọc, em có để Tiểu Thành về lại Châu Giang Đế Cảnh, nhưng anh vẫn để ý giúp em nhé.”
“Ừ.
Em yên tâm đi.
Lần này anh sẽ không để xảy ra sơ sót.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi.
Đỗ Hiểu Linh chầm chậm đứng lên khóa chặt cái vali lại rồi nói.
“Em muốn qua thăm ba anh.
Hy vọng bác đã hết giận em.”
Lăng Tuấn Dương thấy đối phương nhắc đến ba mình thì mỉm cười:
“Ui, khi nào rảnh qua cũng được, sau chuyện Đỗ thị, lại thêm chuyện lùm xùm trên báo ba anh cũng đã dẹp cái suy nghĩ bảo thủ đi rồi.
Vậy nên anh mới về đây này.” Lăng Tuấn Dương lúc nào cũng rất lạc quan và vui vẻ.
Điều này thật sự khiến Đỗ Hiểu Linh thấy rất ngưỡng mộ.
Cô còn định nói gì đó thì Lăng Tuấn Dương nói:
“Từ đầu tới cuối là do ba anh tự gây sự đó chứ, em có làm cái gì đâu nên em không cần đi xin lỗi ông ấy đâu.”
Đỗ Hiểu Linh bật cười:
“Đúng sai quan trọng sao? Em còn là hậu bối, hậu bối tới tạ tội với người lớn là việc nên làm.
Dù sao hai cha con anh xích mích cũng là vì em mà.”
Lăng Tuấn Dương chỉ phẩy tay ý cho qua chuyện chứ không nói gì nữa.
Thật ra sau cái lần tỏ tình vội vã ấy anh bỏ đi không hẳn vì giận nhau với ba mà vì anh có phần xấu hổ với Đỗ Hiểu Linh, sợ rằng có những chuyện một khi đã nói ra rồi thì không còn làm bạn được nữa.
Nhưng mà lúc này nhìn thái độ của Đỗ Hiểu Linh thì anh yên tâm rồi.
“Hay bây giờ còn sớm qua nhà anh một chuyến nhỉ? Em muốn nói chuyện với bác trai trước khi sang nước S.
Có như vậy em mới yên lòng.” Đỗ Hiểu Linh đột ngột đề nghị.
Lăng Tuấn Dương liếc nhìn đồng hồ, quả thật thời gian còn sớm liền nói:
“Vậy anh đưa em đi.”
Đỗ Hiểu Linh đứng lên, bước theo Lăng Tuấn Dương ra ngoài, cả hai rảo bước ra xe.
Khi tâm trạng tệ đi thì cách tốt nhất nên ở cùng những người bạn.
Chiếc xe thể thao của Lăng Tuấn Dương rời đi đúng lúc chiếc Maybach cũng dừng lại ở Giang Đô Thành.
Ngồi trên xe, ánh mắt Lục Thiếu Quân vô cùng u tối, môi mỏng cong lên cười lạnh:
“Vậy là Lăng Tuấn Dương đã trở về.”
…
Nước S, đêm muộn, tại một sòng bạc.
Hà Tư Sinh cay cú ôm lấy mặt mình.
Trông ông ta già nua đi trông thấy, ria mép cũng dài hơn vì không được cắt tỉa.
Ông ta đang đánh cược vào ván bài cuối cùng này.
“A ha! Tất tay ăn rồi! Ăn rồi!”
Hà Tư Sinh hét lên sung sướng, ông ta nhảy cẫng lên tại bàn bài.
Ôm hết tiền về tay Hà Tư Sinh hí hửng bước ra khỏi sòng bài.
“Ồ, đại gia, sao vội đi vậy chứ? Thắng được nhiều tiền vậy sao không vui vẻ một chút?”
Từ trong casino, một tên cò mồi nhảy ra chắn đường Hà Tư Sinh huýt sáo chào mừng.
Hà Tư Sinh hơi lưỡng lự nhưng tên kia tiếp tục hót khiến cho ông ta xiêu lòng.
“Thôi được, sắp xếp cho một em nhé.
Nhớ là hàng sạch nghe không?” Hà Tư Sinh căn dặn.
Chỉ chờ có thế, tên cò mồi dắt gái vui vẻ cười tít, hắn búng “tách” một cái ngón tay rồi nói:
“Yên tâm đi đại gia, ở đây có mấy em mới tới, đảm bảo hàng sạch trăm phần trăm luôn.”
Hà Tư Sinh híp mắt lại, cái ria lún phún của ông ta vô cùng đắc ý.
Ông ta theo tên cò mồi đi vào trong, bỏ bên ngoài tiếng nhạc và những âm thanh hỗn loạn.
“Vào đi đại gia.
Chi trước ra đây mười triệu.”
Hà Tư Sinh ném cho tên kia một tập tiền áng chừng vừa đủ mười triệu.
Xong xuôi thì ông ta huýt sáo gọi cô gái được sắp xếp.
Vừa nghe thấy có tiếng người vào, dưới ánh đèn lập lờ, cô gái uốn éo đi đến miệng cười tít lả lơi:
“Anh yêu, em chờ anh nãy giờ.
Anh mà không tới người ta cô đơn chết mất!”
Vừa nói, cô gái vừa nhào đến, ôm ghì lấy cổ Hà Tư Sinh, mùi nước hoa xộc vào mũi.
Đột nhiên Hà Tư Sinh kinh hoàng đẩy cô gái vừa ôm mình ra:
“Đỗ… Đỗ Tuyết Kỳ…?”
Vừa nghe thấy tên mình, Đỗ Tuyết Kỳ cũng giật mình.
Ngay lập tức cô ta ôm chặt lấy mặt, trốn vào một góc.
Hà Tư Sinh tiến tới chỗ công tắc điện bật lên.
Ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng.
Đỗ Tuyết Kỳ run rẩy ôm lấy mặt mình ngồi co rúm một góc.
“Ngài nhận nhầm người rồi, tôi không phải Đỗ Tuyết Kỳ.” Tiếng Đỗ Tuyết Kỳ nức nở như sắp khóc.
Hà Tư Sinh đứng như trời trồng ở đó, nhìn Đỗ Tuyết Kỳ run rẩy, đau lòng đến mức không thở nổi.
Mới có mấy tháng