Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy thế lập tức mặt biến sắc. Cô chạy đến luống cuống trước mặt Lục Tư Phàm không ngừng đưa tay ra xua xua ngụ ý cô không muốn đi. Nhưng Lục Tư Phàm phớt lờ xem như không thấy.
Trong khi đó, ông nội Lục nghe Lục Tư Phàm nói thì khuôn mặt kinh động, hai mày nhướng lên, trán nhăn lại thành nếp:
“Thư ký?” Ông nội Lục cất tiếng hỏi lại.
“Dạ vâng ạ! Con cảm thấy cô ấy thích hợp.” Lục Tư Phàm hiểu được nghi ngại trong lòng ông nội Lục. Nhưng anh ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ một câu “cô ấy thích hợp” có thể bao hàm được ý muốn của anh ta rồi.
Lục Thiếu Quân đứng một bên vẫn còn chưa hết sửng sốt về lời nói của Lục Tư Phàm. Trước lúc có ông nội Lục ở đây, Lục Tư Phàm muốn đoạt người phía anh thì thôi đi. Nhưng đến khi ông nội Lục xuất hiện lại tiếp tục muốn mang người đi như vậy, gan anh ta cũng thật không nhỏ. Nếu là trước đây, Lục Thiếu Quân sẽ không nể nang gì. Nhưng bây giờ địa vị anh cũng bị đe dọa, không thích hợp lên tiếng trực tiếp.
“Đỗ Hiểu Linh, từ nhà chính sang đây không có xa. Cô vẫn có thể chăm sóc Tiểu Thành được.” Tiếng Lục Tư Phàm cất lên khi thấy Đỗ Hiểu Linh không ngừng xua tay từ chối đề nghị của anh ta.
Đỗ Hiểu Linh ánh mắt gần như là van xin Lục Tư Phàm đừng có xen vào chuyện này, tay cô liên tiếp đưa ra những cử chỉ thay thế cho ý muốn phản đối của mình.
Một làn nước ấm áp khẽ chảy qua bên trong lòng Lục Thiếu Quân khi thấy thái độ này của cô. Ít nhất anh vẫn cảm thấy cô lựa chọn ở lại là chừa cho anh mặt mũi.
“Đỗ Hiểu Linh, ở lại đây cô sẽ rất…” Lục Tư Phàm định nói gì đó. Nhưng ngay lập tức Đỗ Hiểu Linh chạy đến, nỗ lực bịt miệng anh ta lại không cho anh nói tiếp cứ như cô đã biết Lục Tư Phàm muốn nói gì.
Lục Thiếu Quân lập tức cau mày lại. Anh lôi tay Đỗ Hiểu Linh cách xa khỏi Lục Tư Phàm cất lời nói:
“Chú ý thân phận!”
Một lời đe dọa này khiến Đỗ Hiểu Linh hoảng sợ giấu bàn tay lại, ánh mắt lo lắng.
Mà ở bên cạnh ông nội Lục hết nhìn Lục Tư Phàm lại nhìn đến Lục Thiếu Quân, ánh mắt thâm trầm dường như cũng đã có lời đáp.
“Cụ cố!” Một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài truyền tới.
Bốn người trong phòng đồng loạt nhìn ra. Từ cửa, Tiểu Thành lon ton chạy tới ôm chặt lấy Đỗ Hiểu Linh trong sự bất ngờ của mọi người.
Rõ ràng cậu bé vừa gọi tên cụ cố, nhưng lại chạy tới ôm Hiểu Linh.
Rất nhanh, Tiểu Thành lên tiếng:
“Cụ Cố, cụ đừng để mẹ con lên nhà chính. Con hứa con sẽ ngoan, không để cho mẹ con bị trách phạt nữa.”
Ánh mắt cả Lục Thiếu Quân hay Tư Phàm, kể cả Đỗ Hiểu Linh đều kinh động. Một câu nói này của Tiểu Thành là bảo vệ Đỗ Hiểu Lính sau này không bị trách phạt nữa, thừa nhận lỗi về mình lại còn muốn giữ cô ở lại.
“Ông nội, thật ra ông cũng biết từ nhỏ Tiểu Thành hay ốm đau, lại khó ăn. Con trai con thật sự rất bám Đỗ Hiểu Linh.” Lục Thiếu Quân thuận đà theo lời con cất tiếng.
Thật ra không nói nhưng ông nội Lục cũng không muốn Lục Tư Phàm ở bên cạnh Đỗ Hiểu Linh. Ông không muốn một đứa cháu ông lại rơi vào cái vũng bùn này. Ông cũng chỉ là chờ một lý do để từ chối Lục Tư Phàm mà thôi.
“Đúng là… không nên tách đứa trẻ khỏi mẹ của mình.” Ông nội Lục cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe ông nói thì thở phào một tiếng. Cô ôm lấy Tiểu Thành vào lòng mình, lau nước mắt cho con trai.
“Thiếu Quân! Dù sao chuyện này con và mẹ cũng đã lừa dối ta. Ta nghĩ mẹ con nên tu tâm dưỡng tính nhiều hơn. Tạm thời cứ tiếp tục ở lại chùa Đại Pháp đi. Còn về con, dự án thành phố thông minh bàn giao lại cho Tư Phàm đi. Coi như thời gian này ở nhà tự suy xét lại những việc mình đã làm. Đỗ Hiểu Linh dù sao cũng là mẹ đẻ của Tiểu Thành, ngày thường trong nhà có thể gần gũi, nhưng ra ngoài thì sẽ với thân phận giáo viên dạy vẽ của thằng bé, xưng hô cũng nên chú ý.” Ông nội Lục suy nghĩ một chút thì nói liền một hơi.
Lục Tư Phàm cũng không ngờ được kết quả này. Anh ta cố mím lại