“Đáng chết!” Lục Thiếu Quân gầm lên trong phòng. Ánh mắt đỏ lừ lên như có lửa cháy trong đó.
Lục Thiếu Quân đá phăng cánh cửa phòng làm việc, theo lối thang máy lãnh đạo nhanh chóng đi xuống phía dưới hầm gửi xe. Cả người anh tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, rất dọa người.
“Lục tổng! Lục tổng! Anh đi đâu vậy?”
Từ phía xa thư ký Phạm Bảo Trung lo lắng chạy theo.
“Gọi cho tôi năm vệ sĩ nữa!” Lục Thiếu Quân vừa thấy Phạm Bảo Trung bèn hét tướng lên.
Phạm Bảo Trung sợ hãi giật bắn mình. Không dám trái lệnh, anh ta mau chóng lấy bộ đàm gọi cho vệ sĩ, không dám chậm trễ một khắc.
“Lục tổng là muốn đi đánh nhau sao?” Phạm Bảo Trung trong lúc quá sợ hãi buột miệng hỏi.
Anh ta lập tức có được câu trả lời:
“Là đi giết người!”
Phạm Bảo Trung bị dọa đến ngây người. Là một tổng tài của Lục thị, đột nhiên bị mất thực quyền về tay kẻ khác đã là một đả kích lớn như thế nào. Thời gian này Phạm Bảo Trung đã thấy boss lớn của mình y như đeo pháo tép trên người, nói nổ là nổ. Nhưng cơn giận hôm nay còn đáng sợ hơn cả ngàn lần những lúc phát nổ lần trước.
Phạm Bảo Trung cuống cuồng trèo lên xe. Không giống như mọi ngày anh ta là người lái thì hôm nay, anh ta ngồi ghế lái phụ, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì chiếc xe đã lao vút đi. Theo quán tính, Phạm Bảo Trung ngã nhào vì không trụ vững.
Từ trên ghế lái, Lục Thiếu Quân mang theo khuôn mặt dọa người nhìn thấy là muốn đòi mạng điều khiển chiếc xe lao như bay trên đường.
Chẳng mấy chốc, công trường lớn hiện ra trước mắt. Lục Thiếu Quân phanh kít lại. Từ trên xe hầm hầm bước xuống.
“UỲNH!”
Lục Thiếu Quân đập mạnh vào cửa xe. Từ trên xe lái xe của Lục Tư Phàm vừa thấy anh đã bị dọa đến mức hồn vía trên mây. Anh ta còn chưa kịp phản xạ thì đã bị Lục Thiếu Quân tóm từ trên xe xuống, nhanh đến mức đối phương không kịp thông báo cho bất cứ ai.
“Cậu Thiếu Quân!” Lái xe của Tư Phàm lắp bắp lên tiếng.
Nhưng Lục Thiếu Quân chẳng thèm bận tâm. Anh túm lấy ném lái xe của Tư Phàm về phía năm vệ sĩ vừa chạy vội vã ra xếp thành hàng ngang sẵn sàng nhận lệnh.
“Mang hắn đi! Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này!” Lục Thiếu Quân quát lớn.
Từ trên ghế sau, Tiểu Thành thấy ba mình, vốn định nhào đến, nhưng nhìn mắt ba nổi giận đùng đùng cậu bé ngồi im không dám lên tiếng, cả người thu lại, giây phút này phản ứng không khác Đỗ Hiểu Linh là bao nhiêu.
Lục Thiếu Quân liếc mắt sang bên thấy con trai, lòng vẫn giận dữ. Anh cúi xuống, vốn định nói gì đó nhưng rồi lời tức giận không nói ra được, cuối cùng đành nói:
“Tiểu Thành, ba đưa con đi chơi chỗ khác vui hơn.”
Phạm Bảo Trung lúc này mới rụt rè từ trên xe chạy xuống. Mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Boss lớn đi đón con trai mà sao lại cứ như đi đánh trận vậy.
“Tóm lại là có chuyện gì?” Phạm Bảo Trung lẩm bẩm một mình, không có dám lại gần boss lớn của mình.
“Mau sắp xếp lại căn nhà ở ngoại ô. Tôi sẽ tới đó một thời gian. Chuyện này không được phép nói ra nửa chữ biết chưa?”
Phạm Bảo Trung ngây ra một lát mới phát giác ra là Boss lớn đang nói với mình. Xem ra việc cậu chủ nhỏ đột nhiên rời nhà đến đây khiến boss lớn nổi giận đến vậy.
“Không lẽ…” Phạm Bảo Trung mơ hồ. Nghĩ tới đây, anh ta cũng không dám nói ra miệng.
Boss lớn vừa bị mất công trình lớn, lúc này con trai lại bị kẻ vừa đoạt quyền mình tự ý mang ra khỏi nhà. Nếu nói boss lớn có thể làm ngơ cũng không thể nào thật.
Rất nhanh sau đó Lục Thiếu Quân và Phạm Bảo Trung đem Tiểu Thành như bốc hơi khỏi chỗ cũ.
Từ trong công trình, Đỗ Hiểu Linh và Lục Tư Phàm cũng đã trở lại, chiếc xe vẫn ở đó, nhưng cánh cửa trước mở ra. Đỗ Hiểu Linh vừa thấy, với sự nhạy cảm của mình cô bước nhanh về phía trước.
Chiếc xe trống trơn.
“Tiểu Thành đâu rồi?” Đỗ Hiểu Linh ngơ ngác nhìn quanh cô không ngừng tự hỏi.
Lục Tư Phàm nhận ra vẻ sốt sắng của cô cũng chạy lại.
“Có chuyện gì thế?”
Khi nhìn thấy chiếc xe trống trơn, anh ta lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lục Tư Phàm lấy điện thoại gọi cho lái xe của mình nhưng tiếng chuông lại vang lên ngay ở đó.
Đỗ Hiểu Linh tiến lại, lo lắng cầm lấy cái điện thoại, cô ra hiệu:
“Tiểu Thành đâu? Lái xe của anh đâu?”
“Đừng lo lắng! Lục Tư Phàm cất tiếng trấn an.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh không buông xuống được nỗi thấp thỏm trong lòng. Từ trên đôi mắt to tròn, nước mắt vô thức chảy xuống. Bộ dáng kích động, hai tay cuộn lại vào nhau không ngừng tự cào cấu chính mình.
“Tiểu Thành! Con đâu rồi?” Đỗ Hiểu Linh tự gọi trong lòng với nước mắt.
Lục Tư Phàm phát