Đỗ Hiểu Linh không phản ứng thêm, cô cầm lấy que xiên nướng, nhìn trộm về phía Lục Thiếu Quân.
“Mẹ mau ăn đi!” Tiểu Thành thấy mẹ có xiên nướng liền kéo Đỗ Hiểu Linh lại bàn rồi đẩy cho mẹ bát nước chấm.
Tâm tư đơn thuần của Đỗ Hiểu Linh không hề nghĩ ngợi gì về hành động của Lục Thiếu Quân, cô vẫn sợ hãi việc làm lạc Tiểu Thành nên cứ ôm lấy con trai, sợ con đi lạc mất.
“Ba! Ba lại đây ăn đi!” Tiểu Thành cất tiếng gọi.
Lục Thiếu Quân vẫn chăm chú với mấy xiên nướng, mái đầu nghiêng nghiêng tận tuỵ. Nghe tiếng con trai anh ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
“Con ăn đi!”
“Mẹ Hiểu Linh, muốn ăn nữa không? Ba! Mau mang xiên nướng qua đây đi!” Tiểu Thành không hề ngần ngại mà sai bảo Lục Thiếu Quân.
Ngày thường làm tổng tài, khi về cũng chỉ có thể làm “nô dịch” cho con trai, số phận đúng là ngang trái vô cùng.
“Được rồi! Con ăn đi có nói nhiều. Thịt đầy miệng rồi mà vẫn không bịt nổi cái miệng con là sao?”
Lục Thiếu Quân thường ngày lãnh đạm, dễ nổi giận nhưng hôm nay tuyệt nhiên rất ôn hoà, lại còn biết đùa nữa. Đỗ Hiểu Linh cũng khá bất ngờ. Ký ức bị bọn côn đồ bắt nạt cô đã sớm quên, lúc này có chút bình yên khi nhìn thấy con trai hoà hợp với cha như vậy.
“Này, ăn đi!” Lục Thiếu Quân lại đưa thêm một que xiên nữa tới tay Đỗ Hiểu Linh.
Đêm dần buông, bếp than đã tàn lửa, cả ba người ngồi trước lều ngắm nhìn sao trời. Từng vì sao lấp lánh trên cao như con mắt của những người trên thiên đàng đang nhìn xuống.
“Mẹ! Con Hiểu Linh rất nhớ mẹ!” Lòng Đỗ Hiểu Linh tự nhủ thầm. Trên trời kia, có mẹ của cô đang dõi theo cô từng bước.
“Là sao băng! Sao băng kìa!”
Tiểu Thành đột nhiên đứng phắt dậy, cậu bé reo vui, bàn tay nhỏ bé chỉ lên bầu trời.
“Quên mất, con phải ước!” Tiểu Thành vui vẻ chắp hai tay vào nhau, mắt nhắm nghiền ước nguyện.
Đỗ Hiểu Linh cũng làm theo. Duy chỉ có Lục Thiếu Quân, anh hết nhìn con trai lại nhìn đến Đỗ Hiểu Linh, trái tim có phần dao động:
“Điều ước? Ngây thơ vậy sao?”
Tự hỏi một câu, Lục Thiếu Quân bật cười.
…..
Sương bắt đầu rơi lạnh, Lục Thiếu Quân liếc mắt nhìn về phía hai mẹ con Đỗ Hiểu Linh, một vai nhỏ một vai lớn tựa vào nhau đã ngủ tự lúc nào.
“Hừm!” Lục Thiếu Quân thở dài một tiếng, tiến tới, bế con trai đặt vào tấm nệm trong lều.
Đỗ Hiểu Linh chừng như quá mệt mỏi vẫn ngủ gục. Lục Thiếu Quân nhẹ nhàng bế bổng cô lên. Thân hình quá đỗi gầy gò, nhẹ tênh khiến người khác có phần xót thương.
“Gầy quá! Cô ta đói ăn hay sao?” Lục Thiếu Quân lầm bầm.
Ôm cô trong tay, Lục Thiếu Quân mới nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh lúc này thật bình yên, vẻ nhút nhát mỗi ngày bay biến đi hết, chỉ thấy an tĩnh như một con mèo nhỏ.
“Cô… có thật sự đơn thuần như vậy?”
Lục Thiếu Quân đưa tay chạm nhẹ lên sống mũi của Đỗ Hiểu Linh, mơ hồ tự hỏi. Đỗ Hiểu Linh cảm giác như ai đó chạm nhẹ vào sống mũi mình, nhẹ đưa tay co vào một cái, thu mình lại ngủ tiếp.
“Nếu như… cô để tôi biết… cô có âm mưu thì cô chết chắc.” Nói xong lời này Lục Thiếu Quân cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đỗ Hiểu Linh.
Bầu trời đầy sao, dệt lên một tấm thảm sinh động và bình yên.
…..
Thành phố Tùng Hải.
Đỗ Tuyết Kỳ trở về khách sạn đã khá muộn. Cô ta cầm lấy chiếc điện thoại, xem xét có cuộc gọi nhỡ nào hay không. Đưa tay gạt điện thoại một hồi, chỉ có tin nhắn từ mẹ cô ta. Đỗ Tuyết Kỳ nhăn mặt:
“Lục Thiếu Quân, anh không có gì để gọi cho em hay sao?”
Nghĩ như vậy, cô ta bấm điện thoại gọi vào số cá nhân của chồng mình. Hồi chuông vang lên, Đỗ Tuyết Kỳ cau mày chờ đợi.
“Alo!” Thanh âm trầm thấp vang lên mang theo sự chán nản.
“Thiếu Quân anh ngủ rồi à?” Đỗ Tuyết Kỳ thấy người bắt máy thì vui sướng, mắt lấp lánh.
“Cô nói xem?” Lục Thiếu Quân cong môi nhàn nhạt nói.
“Những ngày này em đi công tác anh nhớ giữ gìn sức khoẻ ăn uống điều độ nhé!” Đỗ Tuyết Kỳ ngọt ngào căn dặn.
Lục Thiếu Quân thở dài một tiếng, muốn kết thúc câu chuyện:
“Có việc gì không?”
“Có… Tất nhiên là có… Dự án ở Tùng Hải em đã cho làm báo cáo khảo sát địa chất và môi trường.” Đỗ Tuyết Kỳ có thể cảm thấy Lục Thiếu Quân sắp sửa nổi giận, cô ta vội vã chuyển