“Giang Minh Anh, cô đã nghe chuyện chưa?” Đặng Mỹ Vân chạy từ phòng lễ tân tới phòng thiết kế buôn chuyện.
Giang Minh Anh nhíu mày:
“Tôi cũng vừa mới nghe xong.
Chuyện này là thật sao?”
“Thật! Tôi đã gặp cô ấy rồi.
Hừm, một con câm thì có thể làm gì được? Tôi thấy quá nửa là cô ta dùng mặt mà bước tới vị trí này.”
Đặng Mỹ Vân trầm ngâm suy luận.
Cô ta vừa nói xong thì cửa phòng cũng vừa vặn mở ra.
Đặng Mỹ Vân lập tức nín bặt.
Từ sau cánh cửa, Lục Thiếu Quân dẫn theo trưởng phòng nhân sự cùng với Đỗ Hiểu Linh đi tới
"Chào tổng giám đốc Lục!" Tiếng cả phòng đồng loạt cất lên.
Ai cũng hiếu kỳ hướng ánh mắt về phía cô gái được đích thân Lục Thiếu Quân đưa tới.
Giang Mình Anh liếc khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh đang không tự tin mà cúi xuống, dù không rõ ràng nhưng cũng có thể nhận ra nhan sắc mong manh không hề tầm thường thì nhen nhóm sự ghen ghét.
"Tổng giám đốc Lục! Tôi có nhận được email của anh, vậy đây là giám sát thiết kế mới phải không ạ?" Trần Phong Sinh, trưởng phòng thiết kế mới tiến lên một bước, thái độ niềm nở.
"Ừ." Lục Thiếu Quân không nói nhiều hơn.
Đỗ Hiểu Linh ngước mắt nhìn lên, ánh mắt có phần ngơ ngác càng thu hút.
Trần Phong Sinh bất giác ngơ ngẩn hồi lâu đưa tay ra bắt tay mà không có thu về.
"Trưởng phòng Trần! Trưởng phòng Trần!" Trưởng phòng Ngô phải gọi đến hai lần Trần Phong Sinh mới nhận ra tay mình đang bắt vào tay của trưởng phòng nhân sự.
"À! Vậy anh Ngô, gửi cho tôi chút thông tin về cô ấy nhé!" Trần Phong Sinh ấp úng nói.
Lục Thiếu Quân quét ánh mắt sắc lạnh của mình tới cả phòng thiết kế nhưng lại đặc biệt dừng ở khuôn mặt Trần Phong Sinh.
"Hết giờ qua phòng tôi!"
Trần Phong Sinh giật thót mình.
Lục Thiếu Quân lừ mắt rồi xoay người bước ra khỏi phòng thiết kế.
Bóng lưng anh vừa rời đi, cả phòng thiết kế đồng loạt thở ra một hơi, thật là hú hồn hú vía.
Đỗ Hiểu Linh lúc này đối diện với tất thảy những ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình thì mím môi lại, lúng túng một lát mới lấy bút giấy ra viết:
“Xin chào mọi người, tôi là Đỗ Hiểu Linh, mong mọi người giúp đỡ.”
Sau đó, cô bối rối tiến lại từng người đưa tay ra bắt tay, nhìn khuôn mặt trẻ măng, xinh đẹp động lòng người mà lại bị câm khiến mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, có người tiếc nuối, có người khinh miệt, có người thì nghi ngại, cũng có người không phục.
Tất cả đều chào khách sáo:
“Chào mừng cô đến tập đoàn Lục thị!”
Giang Minh Anh đứng ở một góc, nhếch môi cười, chờ cho Đỗ Hiểu Linh tới, lúc cô vừa đưa tay ra, ly cà phê trên tay cô ta chẳng hiểu là cố tình hay vô ý đổ xuống:
“Choang!” Chiếc tách rơi trên sàn phát ra âm thanh khiến tất thảy quay lại, Đỗ Hiểu Linh cũng giật mình.
Giang Minh Anh giả vờ luống cuống:
“Ôi trời ạ! Tôi vụng về quá, vụng về quá.
Cô sẽ không để bụng chứ?”
Lúc này bàn tay của Đỗ Hiểu Linh dây cả cà phê, cà phê còn nóng, cô thấy bỏng rát, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường, giấu cái tay bị thương của mình ra sau, đưa tay ra lần nữa.
Lúc này Trần Phong Sinh liếc mắt qua, nhìn thấy Đỗ Hiểu Linh giấu đi cái tay đau của mình vội vã tiến lại:
“Hiểu Linh, tay cô có sao không?”
Giang Minh Anh khuôn mặt méo mó, liếc sang nhìn đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh đang dồn cả sự chú ý lên người Đỗ Hiểu Linh, lòng nhen nhóm sự tức giận và ghen tỵ.
“Không sao, tôi đi rửa tay là được.” Phía bên này Đỗ Hiểu Linh nhanh chóng viết ra giấy.
Trần Phong Sinh chưa kịp nói gì thì Giang Minh Anh đã tiến tới:
“Cô Đỗ Hiểu Linh để tôi đưa cô đi.”
Trần Phong Sinh không tiện can thiệp, liền lùi lại.
Trong phòng, mọi người vẫn biết Giang Minh Anh có một cái ô lớn che bên trên là Đỗ Tuyết Kỳ, chẳng ai dám động vào, xem như Đỗ Hiểu Linh là xui xẻo, vừa đến đã bị ghim.
“Cô Hiểu Linh, nhà vệ sinh đi hướng này, cô đi hết đường thì rẽ phải nhé.” Vừa ra đến bên ngoài hành lang, Giang Minh Anh đưa tay chỉ cho Đỗ Hiểu Linh.
Cô gật đầu biểu lộ sự cảm ơn rồi vội vã theo hướng đó tìm nhà vệ sinh.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh đi theo hướng đó lại chẳng thấy có bất kỳ nhà vệ sinh nào.
Vừa vặn lại có một chiếc xe đẩy cao ngất gần như chiếm hết mất lối, lại không thấy nhìn được người phía sau đang tiến về phía cô, không còn cách khác, Đỗ Hiểu Linh đành vội vã chạy trước, để cái xe vẫn hùng hổ tiến tới sau lưng.
“Cạch!” Đỗ Hiểu Linh lùi vào một căn phòng.
Cô nép vào đó chờ cái xe hàng đi qua, nhưng hồi lâu mà cái xe vẫn án ở trước cửa không cách nào qua được.
“A… Ơ....” Đỗ Hiểu Linh ú ớ mấy tiếng.
Cùng lúc tiếng cục nóng của hệ thống điều hòa lập tức khởi động khiến cho tiếng ồn phát ra, tiếng của Đỗ Hiểu Linh nhanh chóng bị nhấn chìm.
“Ro ro… ro ro…”
Cái xe hàng cao ngất nặng lại bị chốt một đầu khiến Đỗ Hiểu Linh không cách nào đẩy ra để qua được.
Căn phòng kho chật chội, lại thêm các thiết bị chằng chịt, thật sự vừa không an toàn lại rất dọa người.
"Có ai không?"
Đỗ Hiểu Linh sợ hãi nhìn quanh, vừa nhìn vừa tự hỏi trong lòng.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, không giống như cái hầm của nhà họ Lục, cũng không giống như cái kho cũ nhà họ Đỗ, cô thật sự hoang mang, đã thế nó rất ngạt, vì hầu như không có lỗ thông khí.
"Khục.” Đỗ Hiểu Linh có chút khó thở, nỗi sợ sẽ bỏ mạng ở đây khiến cô chua xót thầm nghĩ: “Nếu như không có ai thấy mình thì sao? Có khi mọi người cũng không nhớ ra mình mà đi tìm ấy chứ." Sau đó, cô bắt đầu điên cuồng đập vào thùng hàng để phát ra tiếng động.
Hơn một giờ trôi qua, vệt cà phê đã khô cả, vết bỏng đỏ đã rộp lên nhưng cô vẫn không thấy ai tới tìm mình hay đẩy chiếc xe hàng đi.
Đỗ Hiểu Linh đập tay vào thùng hàng với một nỗ lực tuyệt vọng.
Không khí cũng càng lúc càng ngạt hơn.
Cô rơi vào mơ hồ, lúc này trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất một hình ảnh:
“Tiểu Thành! Tiểu Thành của mẹ!”
…..
Trong phòng thiết kế, Trần Phong Sinh vốn nghĩ Đỗ Hiểu Linh đi rửa tay xong sẽ làm việc theo chỉ đạo