Lục Thiếu Quân trong lòng nảy sinh nghi ngờ, anh lần nữa hỏi lại:
“Vậy là mô hình nhà của con Lục Tư Phàm đã xem qua phải không?”
“Đâu chỉ xem, bác còn cầm lên giúp con nữa.
Nhưng bác đâu có lấy đâu.”
Tiểu Thành vẫn ngây thơ nói tường tận mọi chuyện.
Trí óc non nớt của cậu bé không hiểu được vì sao chỉ có một chuyện như vậy mà ba mình cứ hỏi đi hỏi lại.
Lục Thiếu Quân lúc này ngơ ngẩn tự suy đoán một hồi lâu không nói gì.
Thấy thế Tiểu Thành bèn cất tiếng:
“Vậy ba có thể trả lại mô hình nhà đó cho con không?”
Lục Thiếu Quân liếc nhìn con trai một lúc nói:
“Được, ở phòng làm việc của ba trong nhà, trở về con tự đi lấy.”
Tiểu Thành vừa nghe thấy vui vẻ hẳn.
Đôi môi hồng xinh cười ngoác cả ra.
“Tạm tha thứ cho ba đó.”
Nhưng câu nói sau cùng này của cậu bé, Lục Thiếu Quân hoàn toàn không để lọt tai.
Trong lòng anh hiện tại chỉ là những suy đoán và mâu thuẫn.
Lúc này ở bên ngoài, Đỗ Tuyết Kỳ từ chỗ Giang Minh Anh lái xe rời đi, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Trên xe, cô ta nói trong điện thoại:
“Xác định cho tôi Đỗ Hiểu Linh đang ở khu Giang Đô Thành có đúng không?”
“Thưa cô chủ, đúng như vậy ạ.
Số nhà chính xác tôi đã gửi định vị cho cô chủ rồi đấy ạ!” Đầu dây bên kia lên tiếng.
Đỗ Tuyết Kỳ chưa kịp đáp thì đầu dây bên kia đã nói thêm:
“Cô chủ, tình huống bây giờ không như trước, Đỗ Hiểu Linh không còn là kẻ vô năng, chuyện áp bức, khống chế không dễ thực hiện đâu ạ.
Cô chủ chắc vẫn nhớ sự cảnh cáo của cậu Thiếu Quân phải không?”
Đỗ Tuyết Kỳ nghe xong, không đáp, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ta nhíu mày liếc mắt về phía màn hình bản đồ trên xe hơi, tức giận đạp ga phóng vút đi theo hướng Giang Đô Thành.
Trong đầu vẫn nghe thấy lời nói của Giang Minh Anh lúc trước.
“Đỗ Hiểu Linh dường như muốn tiếp cận cậu chủ nhỏ.
Tôi nghe nói Trình Nhã Thanh bắt gặp cô ta ngoài cổng trường con trai cô.
Trình Nhã Thanh vừa đem nghi ngờ nói với Trần Phong Sinh.”
Đỗ Tuyết Kỳ vừa nghĩ vừa tức tối.
“Đỗ Hiểu Linh, là cô cố tình muốn công khai việc thằng oắt con Tiểu Thành do cô sinh ra sao? Gan cô càng ngày càng lớn.
Nếu như không sớm loại bỏ cô thì Đỗ Tuyết Kỳ tôi há chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Xe lao vun vút trên đường y như được lắp thêm cánh.
Chẳng mấy chốc đã tới căn nhà mà Đỗ Hiểu Linh đang ở.
Đỗ Tuyết Kỳ túm chặt cái túi xách của mình như đang che giấu thứ gì đó, hít một hơi thật sâu bước tới.
“Cốc… cốc… cốc!”
Từ bên trong cánh cửa Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng gõ nghĩ Kiều Thi Nhã tới vội vã đi ra.
Cánh cửa hé mở, Đỗ Tuyết Kỳ xinh đẹp đứng ở đó, ánh mắt sắc lạnh quét dọc Đỗ Hiểu Linh một lượt:
“Chào chị gái!”
Đỗ Hiểu Linh nheo mắt, môi hơi mím lại không biết phải phản ứng như thế nào.
Đỗ Tuyết Kỳ mà đến, định sẵn không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Không định mời khách vào nhà hay sao?” Đỗ Tuyết Kỳ tiếp tục nói, thái độ có phần trịch thượng nhưng rõ ràng ngữ khí đã nhún nhường đi nhiều.
Cô ta trực tiếp đẩy cửa bước vào trước sự ngạc nhiên đến không kịp phòng bị.
Vừa bước vào bên trong, Đỗ Tuyết Kỳ đã nhìn bốn xung quanh căn nhà, chầm chậm đi tới từng nơi quan sát một lượt.
“Chỗ này cũng không quá nát.
Chị cũng thật khiến tôi ngạc nhiên, lần đầu tiên ra ngoài sống vẫn có thể tìm được nơi cho người ở như thế này đúng là không tồi.”
Đỗ Hiểu Linh không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt cô không rời đối phương.
Vẫn biết miệng Đỗ Tuyết Kỳ không nói được lời nào tử tế nhưng so với sự đánh đập vô cớ mọi lần thì hôm nay cô ta quả thật rất nhẹ nhàng rồi.
“Chị không định mời khách cốc nước hay sao? Kỹ năng sống có lẽ cần học lại nhỉ?”
Đỗ Tuyết Kỳ vẫn nói với cái giọng châm chọc cùng miệt thị.
Đỗ Hiểu Linh bối rối xoay người rời đi, rất nhanh quay lại trên tay cầm thêm hai cốc nước đặt trước bàn, ý nói mời Đỗ Tuyết Kỳ ngồi xuống.
“Cảm ơn!” Đỗ Tuyết Kỳ cất tiếng nói.
Lời lịch sự này nghe sao lạ tai khiến cho cốc nước đã gần đến tay đối phương còn run lên vì quá đỗi bất ngờ.
Đỗ Tuyết Kỳ ngồi xuống phía đối diện, chầm chậm lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu đưa về phía Đỗ Hiểu Linh:
“Chị cầm lấy chi phiếu này và mau chóng sang nước ngoài du học.
Đoán rằng bản thân chị cũng biết chính mình không nên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Tôi là vợ của Lục Thiếu Quân, chị vẫn là vạn lần không nên chây ì ở lại cản trở hạnh phúc của tôi.”
Đỗ Hiểu Linh vô cùng ngạc nhiên đến sửng sốt.
Xuất phát từ nguyên nhân gì Đỗ Tuyết Kỳ có thể tử tế đến như vậy? Trong lòng cô dâng lên đầy rẫy những nghi hoặc mà không dám bày tỏ ra ngoài mặt.
“Có vẻ như chị đang bất ngờ? Đúng.
Bình thường tôi đối với chị toàn là hận.
Nhưng hôm nay tôi đến đây dùng sự tử tế của mình cho chị một con đường.
Chị đi khỏi đây, làm lại cuộc đời chị cũng là trả lại hạnh phúc cho tôi.”
Lần đầu tiên Đỗ Hiểu Linh nghe thấy trong lời nói của Đỗ Tuyết Kỳ là sự chua xót.
Thật sự thời gian vừa qua, nghe những lời đồng nghiệp mắng chửi, Đỗ Hiểu Linh cũng đã nghiêm túc nhìn lại đời mình.
Cô cũng đã sai quá nhiều.
Nhưng rời đi là điều cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không có sự dũng cảm để nghĩ tới.
“Tôi ra khỏi nhà họ Lục rồi, như thế vẫn chưa đủ sao?” Đỗ Hiểu Linh đưa tay diễn tả bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Đỗ Tuyết Kỳ nhíu mắt ra vẻ không hiểu.
Cô ta cất tiếng:
“Chị đi lấy giấy bút viết ra đi.
Tôi không hiểu chị nói cái gì bằng tay của chị đâu.”
Đỗ Hiểu Linh nheo mắt lại, có chút bối rối, cô đứng lên đi vào trong nhà tìm giấy và bút.
Chỉ chờ có thế, Đỗ Tuyết