“Mau ra ngoài đi!” Lục Thiếu Quân cất tiếng nạt, có vẻ như biểu hiện của cô khiến cho anh cảm thấy chán ghét. Đỗ Hiểu Linh đang chực khóc, nhưng bởi câu nói này nước mắt lặn ngược trở lại, môi sưng vù mím lại nhanh chóng bỏ ra khỏi căn phòng.
Lục Thiếu Quân lúc này nằm vật ra ghế sô pha, đưa tay tháo cà vạt xuống ném sang một bên cũng chẳng thèm liếc đến cái bóng run rẩy vừa bỏ đi của Đỗ Hiểu Linh nữa.
Trời đã muộn, Đỗ Hiểu Linh trốn vào một góc khóc. Từng hàng nước mắt cứ thế nối nhau lăn dài. Trong đáy mắt của cô không thể nhìn thấy được chút tia sáng nào, nó dường như tối đen lại, cô hoàn toàn không có hy vọng gì trong đáy mắt mình lúc này.
Đỗ Hiểu Linh cắn chặt răng, cố để cho bản thân không phát ra âm thanh. Cô biết âm thanh từ miệng của cô khiến người khác khó chịu vô cùng, có lần người làm còn ví nó nghe như tiếng ngỗng.
Đỗ Hiểu Linh ôm lấy đầu gối, vai run lên trong góc tối. Bỗng, cô cảm thấy như có một hơi ấm đang tới gần. Khi Đỗ Hiểu Linh vừa ngước lên nhìn thì cái bóng dáng nhỏ nhắn ấy lập tức phủ lên người cô.
“Mẹ Hiểu Linh!”
Đỗ Hiểu Linh lập tức nín bặt. Lục Thiếu Thành đối với cô là tất cả, là lẽ sống của cô. Dù chịu bao nhiêu tủi cực cô cũng không muốn để cho con trai Tiểu Thành thấy cô đáng thương đến thế này.
“Mẹ cứ khóc đi!”
Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên khuôn mặt bầm tím và tèm lem nước mắt của Đỗ Hiểu Linh. Khi làn da non mềm ấy vừa chạm tới, hơi ấm từ đó cũng truyền sang cô, Đỗ Hiểu Linh cảm thấy mọi cảm xúc trong lòng dường như vỡ òa.
Tiểu Thành ôm lấy đôi vai run rẩy của cô. Đỗ Hiểu Linh rất gầy, thân thể mỏng manh siêu vẹo nên mặc dù vòng tay Tiểu Thành không hề rộng vẫn có thể ôm lấy cô.
Trong đêm tiếng nức nở bật lên, nó chỉ đủ để Tiểu Thành nghe thấy. Nước mắt đó không biết là khóc vì thân thể đau đớn, hay khóc về những vết thương chồng chéo trong tâm hồn. Mà có lẽ cô khóc cho cả hai, bên cạnh nỗi đau, còn là sự tủi nhục, tự thương cho chính mình. Mà lúc này, còn cả cho đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang ôm lấy cô nữa.
“Mẹ Hiểu Linh, có Tiểu Thành đây rồi! Tiểu Thành sẽ ăn thật nhiều để mau lớn, Tiểu Thành lớn rồi sẽ bảo vệ mẹ.”
Đỗ Hiểu Linh không nói được chỉ gật gật đồng tình. Tiểu Thành là chút ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời vốn tăm tối của cô, tựa như thằng bé mang đến một ngọn đèn nhỏ, thắp lên bóng đêm, cho dù mỏng manh yếu ớt nhưng lại khiến cho lòng người mẹ ấm áp vô cùng.
Đỗ Hiểu Linh thật sự muốn khen con trai mình một câu: “Tiểu Thành của mẹ ngoan lắm, Tiểu Thành của mẹ thật là giỏi.” Nhưng những lời này chỉ có thể trao đổi bằng ánh mắt.
Dường như tình mẫu tử là thứ gì đó đặc biệt thiêng liêng, vậy nên Tiểu Thành tựa hồ hiểu điều mẹ mình muốn gửi gắm, cậu bé vòng tay làm dấu hứa hẹn và nói:
“Chắc chắn rồi. Vì con là con của mẹ Hiểu Linh mà! Mẹ yên tâm đi, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Vừa nói, bàn tay nhỏ ngoắc vào tay mẹ, tay còn lại nhẹn đưa lên khóe mắt mà lau nước mắt cho Đỗ Hiểu Linh.
Cô đưa bàn tay nhỏ gầy guộc, nổi cả gân xanh lên trên đó cầm lấy bàn tay nhỏ của con trai sau đó hôn nhẹ lên đó. Tiểu Thành dường như cũng cảm nhận được mẹ đang rất đỗi tự hào về mình cậu bé mỉm cười, rồi nhanh chóng ngồi vào trong lòng mẹ.
Đỗ Hiểu Linh nhìn con trai không chớp mắt. Ngay lúc đó, cậu bé đưa tay vào túi quần ngủ, dường như là ở đó giấu thứ gì đó. Đến lúc bàn tay nhỏ xòe ra thì đó là một lọ thuốc sát trùng. Cậu bé bắt đầu mở ra rồi chậm rãi thoa lên cho Đỗ Hiểu Linh.
Cô thật muốn khóc. Nhưng lần này là khóc vì hạnh phúc. Nhưng Tiểu Thành nhạy cảm đến độ có thể đoán trước được, cậu bé nói:
“Mẹ đừng khóc nữa, sẽ trôi thuốc đấy.” Nói xong thì Tiểu Thành lại tỉ mẩn làm tiếp việc còn dở dang đó.
Đỗ Hiểu Linh trong ánh sáng le lói từ cái đèn treo trên bức tường cuối hành lang nhìn thật rõ khuôn mặt non nớt của con trai.
Tiểu Thành rất đẹp, cậu bé thừa hưởng một chút phong trần lãng tử của ba và vẻ thiện lương trong sáng của Đỗ Hiểu Linh. Hai mảnh ghép tưởng như đối lập đó lại tạo nên một đứa trẻ đẹp như tạc tượng. Đỗ Hiểu Linh hơi mím môi lại, đưa tay lên vuốt lọn tóc mai phủ xuống mặt con trai.
Thật tội nghiệp, Tiểu Thành còn bé như thế mà đã buộc phải lớn. Cậu bé phải lớn để che chở cho mẹ.
“Mẹ, mẹ ăn kẹo đi!”
Tiểu Thành lấy ra từ bên chiếc túi còn lại một chiếc kẹo màu lam nhạt, tỉ mẩn bóc ra rồi đưa vào miệng cho Đỗ Hiểu Linh.
“Lúc con không vui, con thích ăn kẹo. Nhưng ba không cho con ăn nhiều vì sợ sâu răng. Vậy nên