Lục Tư Phàm cùng Lăng Tuấn Dương chọn ăn trong phòng VIP của một nhà hàng sang trọng.
Cả hai vừa ăn vừa chuyện trò.
“Bác sĩ Lăng, tôi nghe nói, thời gian mấy tháng trước Đỗ Hiểu Linh sống ở nhà anh đã được anh điều trị chướng ngại giao tiếp?”
Lăng Tuấn Dương nghe tiếng nói thì hơi nhướng mày, không nghĩ được đối phương lại muốn hỏi cái này.
“Đúng là thế.
Nhưng mà cũng chưa có khả quan.”
Lăng Tuấn Dương đáp rất nhanh.
Sâu trong lòng anh vẫn có ý nghĩ bài xích những người nhà họ Lục.
Anh không muốn tiết lộ quá nhiều.
Lục Tư Phàm liếc mắt nhìn Lăng Tuấn Dương âm thầm dò đoán.
Trong lòng anh ta vẫn có chút không tin tưởng Lăng Tuấn Dương.
Nhưng lúc này sự hổ thẹn trong lòng anh ta với việc Đỗ Hiểu Linh sảy thai lớn hơn cả sự tò mò.
Anh ta thực chất không có ý xấu gì, chỉ hy vọng Đỗ Hiểu Linh hồi phục, có thể hòa nhập và sống một đời bình yên.
Có như vậy sự hổ thẹn của Lục Tư Phàm mới vơi bớt đi.
“Tôi rất mong cô ấy có thể khỏi bệnh.
Như vậy cuộc sống sau này của cô ấy cũng sẽ dễ dàng hơn.” Lục Tư Phàm thâm trầm nói.
“Đúng là như vậy.
Đỗ Hiểu Linh đã quá khổ rồi.
Cô ấy không nên là công cụ để người khác lợi dụng và chà đạp.” Lăng Tuấn Dương nói lời này vô cùng sắc bén Không rõ có phải anh cố ý hay không mà lời nói như nhằm thẳng vào nội tâm của Lục Tư Phàm.
Cổ họng Lục Tư Phàm lập tức nghẹn lại, không biết phải nói thêm gì nữa.
Anh ta đứng lên vội vã:
“Xin phép tôi đi ra ngoài một chút.”
Lăng Tuấn Dương mỉm cười.
Vừa vặn lúc này, cánh cửa cũng mở ra trước cả khi Lục Tư Phàm chạm tay vào đó.
“Ồ, anh Lục Tư Phàm cũng ở đây sao?”
Từ bên ngoài Ninh Tiểu Sảnh có chút ngạc nhiên khi chạm mặt Lục Tư Phàm.
“Chào đội trưởng Ninh! Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài chút đã.” Lục Tư Phàm nói khẽ rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng, thái độ có phần bối rối.
Ninh Tiểu Sảnh ngơ ngác nhìn ra, cánh cửa vừa đóng đã không nhịn được hiếu kỳ:
“Ủa, anh ta sao vậy?”
Lăng Tuấn Dương kéo ghế cho Ninh Tiểu Sảnh ngồi, cười một tiếng lạnh lùng đáp:
“Nhột!”
“Sao lại nhột?” Ninh Tiểu Sảnh tò mò hỏi lại.
“Thì tôi nói trúng chỗ nhột của anh ta ấy.
Anh ta mang họ Lục, lúc Đỗ Hiểu Linh bị ra tòa có thấy mặt mũi anh ta đâu.
Nhưng trước đây, khi Hiểu Linh có giá trị lợi dụng thì anh ta có thái độ thế nào? Tóm lại, tôi không thể nào ưa được những ai mang họ Lục.”
Lăng Tuấn Dương cực kỳ thẳng thắn.
Cái chữ ghét hiện cả trên mặt anh.
“Vậy sao còn hẹn đi ăn cùng?”
Ninh Tiểu Sảnh phản bác.
“Thì vì Tiểu Thành, trong nhà họ Lục nội bộ ra sao là việc của họ, an nguy của Tiểu Thành là tính mạng của Hiểu Linh.” Lăng Tuấn Dương nói trong đau lòng.
Ninh Tiểu Sảnh có thể nhận ra được ngữ khí của anh.
Cô tiếp tục nói:
“Tiện đây tôi thông báo với cậu một tin.
Tôi đã điều tra được kẻ mua chuộc nữ tù nhân để đánh sảy thai Đỗ Hiểu Linh là ai rồi.”
“Là ai?” Lăng Tuấn Dương vô cùng khẩn trương.
Bên ngoài, vừa vặn Lục Tư Phàm cũng vừa trở lại, bàn tay vừa chạm nắm đấm cửa đã bị tiếng của Ninh Tiểu Sảnh nói khiến cho anh ta rụt tay lại.
“Đỗ Tuyết Kỳ.
Cô ta đã dùng tiền mua chuộc nữ tù nhân đó.
Thật ra ngay từ đầu kẻ khả nghi nhất đã là cô ta rồi.
Bởi vì trong nhà họ Lục cô ta là một người vợ có danh nhưng không có phận.
Nếu Đỗ Hiểu Linh tiếp tục sinh đứa con này ra địa vị của cô ta cũng bị đe dọa.”
Lục Tư Phàm ở bên ngoài cánh cửa nghe rất rõ không sót một chữ.
Lòng vô cùng kinh động.
Anh ta vốn cho rằng là mẹ anh ta ra tay, đã oán hận càng thêm oán hận Đường Thanh Minh quá đỗi ác độc.
Nhưng lúc này mới rõ, người hại mẹ con Đỗ Hiểu Linh lại là Đỗ Tuyết Kỳ.
Đúng là khi người ta rối rắm mất đi cả sáng suốt.
Nhân vật khả nghi như Đỗ Tuyết Kỳ, Tư Phàm lại vô tình bỏ qua.
Trong phòng, Lăng Tuấn Dương đưa tay lên sờ nhẹ lên sống mũi của mình, ánh mắt thâm trầm suy nghĩ hồi lâu:
“Thật ra cũng không hẳn, ngoài Đỗ Tuyết Kỳ vẫn còn người khác, người mà cũng sẽ bị đe dọa nếu như Lục Thiếu Quân có thêm con.”
Ninh Tiểu Sảnh nhìn chăm chú Lăng Tuấn Dương, có thể đoán ra được anh đang ám chỉ ai liền bật cười:
“Cậu nói Lục Tư Phàm ấy hả?