Sau khi thỏa thuận đã đạt xong.
Cuộc chuyển nhượng cổ phần được ký chóng vánh, Lục Tư Phàm ra về.
Lòng thật sự như trút đi gánh nặng trên vai.
Thực ra không hẳn anh ta chịu thua Thiếu Quân, chỉ là anh ta có cảm giác chiến thắng như vậy không thỏa mãn.
Ngồi trong căn phòng chỉ còn lại một mình, trái ngược với Tư Phàm, Lục Thiếu Quân không hề vui.
Quyền lực đối với anh chỉ là thứ tầm thường lúc này.
Đỗ Hiểu Linh mới là thứ anh muốn nắm giữ.
“Phạm Bảo Trung! Đến gặp tôi một chuyến.” Lục Thiếu Quân cất tiếng thông báo qua điện thoại với thư ký của mình.
Phạm Bảo Trung sớm đã được liên lạc trước đó, không hề bất ngờ Lục Thiếu Quân đã trở về, vội vã đáp:
“Vâng, tôi đến ngay.”
Phạm Bảo Trung vừa xuất hiện, Lục Thiếu Quân đã ném lên bàn một tập hồ sơ.
“Tìm cho tôi luật sư giỏi nhất, chuẩn bị kháng án của Đỗ Hiểu Linh.
Chờ điều kiện chín muồi phía Đường Thanh Minh, tôi muốn công bố một vài sự thật về thân phận cô ấy.”
Phạm Bảo Trung vừa nghe đã giật cả mình, vội vã khuyên can:
“Không được, Lục tổng, lúc này địa vị của anh đang vô cùng lung lay.
Nếu như chuyện đời tư hỗn độn này lộ ra, chút thanh danh cuối cùng của anh sẽ mất hết, Tư Phàm là nằm không hưởng lợi.”
“Không quan trọng.
Tôi không muốn Đỗ Hiểu Linh thiệt thòi thêm nữa.
Có những việc bây giờ không làm, sau này sẽ tiếc nuối.” Lục Thiếu Quân nói mà không cần thêm một giây suy nghĩ trước lời khuyên can của Phạm Bảo Trung.
Đối mặt với sự kiên định này Phạm Bảo Trung chỉ biết thở dài lắc đầu.
Cuối cùng đành nói:
“Thôi được, tôi sẽ đi làm ngay.
Còn việc ly hôn, có cần tìm luật sư ly hôn luôn không ạ?”
“Không cần đâu.
Tôi có cách để Đỗ Tuyết Kỳ phải tự nguyện ký đơn không có tranh chấp nào cả.
Cậu lo chuyện của Hiểu Linh trước đi.”
Lục Thiếu Quân nói xong thì vẫy tay để Phạm Bảo Trung rời đi.
…
Một tháng nay mặc dù đã thoát ra và giết chết tên Cao Cảnh Sâm nhưng Lục Thiếu Quân vẫn để cho người của mình dùng cách liên lạc cũ của Cảnh Sâm trao đổi tin tức cho Đường Thanh Minh, khiến cho bà ta không phát giác.
“Dì Liên Hoa, hôm nay là ngày Cao Cảnh Sâm sẽ gọi video cho tôi.
Ông ta gọi chưa?” Đường Thanh Minh vừa ngồi bên khung thêu vừa hỏi.
“A!” Mũi kim thêm không may đâm vào tay Đường Thanh Minh.
Khuôn mặt lập tức đổi sắc, không chờ Phương Liên Hoa trả lời bà ta nói luôn.
“Không chờ nữa, dì đi gọi cho ông ta đi.”
Phương Liên Hoa vội vã cầm điện thoại gọi cho Cao Cảnh Sâm.
Nhưng chuông đã đổ cả hồi dài mà không ai bắt máy.
Nghe những hồi chuông tút tút Đường Thanh Minh có dự cảm không lành.
“Alo, chào bà Đường!” Đột nhiên đầu dây bên kia cất tiếng nói.
Màn hình video chỉ chiếu vào một cây cột trống trơn, nơi từng giam giữ Lục Thiếu Quân.
“Ai? Cậu là ai? Cao Cảnh Sâm đâu?”
“Ồ, ông ấy đang đi du lịch cùng đàn cá mập rồi.
Biển rất đẹp, nước cũng rất xanh.”
Đường Thanh Minh kinh động, mày nhướng lên, đáy mắt phảng phất lo lắng.
“Cậu giết chết ông ta rồi? Cậu là người của Lục Thiếu Quân sao?”
“Đã nói là ông ta đi du lịch cùng cá mập cả tháng nay rồi.
Nhưng mà tôi đúng là người của Lục tổng.”
Tiếng nói chậm rãi cất lên, còn có chút ngạo mạn.
Đường Thanh Minh gần như quỵ ngã xuống.
Phương Liên Hoa bên cạnh phải đưa tay đỡ nếu không sợ bà ta sẽ thật sự không đứng vững.
“Cả tháng nay? Ha ha.
Cả tháng nay?” Đường Thanh Minh có cảm giác như mình trở thành trò cười của Lục Thiếu Quân.
Tiếng cười của bà ta vừa chua chát, vừa quỷ dị.
Đường Thanh Minh không nói thêm bất cứ câu nào, lập tức tắt máy.
Bà ta xoay người nhìn Phương Liên Hoa với đôi mắt rực lửa.
“Lục Thiếu Quân, hắn được lắm.
Nơi như vậy mà hắn cũng thoát được.
Là tôi đã coi thường hắn rồi.
Cao Cảnh Sâm, an nghỉ đi, tôi sẽ báo thù cho ông.”
Đường Thanh Minh đứng trước cái chết của Cao Cảnh Sâm cảm thấy một sự đả kích vô cùng lớn.
Trong suốt những năm tháng khổ đau nhất của cuộc đời, Cao Cảnh Sâm là người duy nhất không bao giờ bỏ rơi bà ta.
Đối với bà ta, hắn chính là tri kỷ.
Đường Thanh Minh vội vã vẫy tay Phương Liên Hoa:
“Báo với Lưu Thịnh Nam thực hiện phương án hai.
Còn nữa… ở tập đoàn…”
“Reng… Reng…” Chuông điện thoại lại đổ một hồi dài như báo lại là một tin dữ nữa.
Phương Liên Hoa ấn nút nghe, khẩn trương bật cả loa ngoài.
“Bà Đường, không ổn rồi.
Lục Thiếu Quân đã trở về.
Cậu ta vừa đến Lục thị thông báo họp cổ đông.
Quan trọng nhất, cổ phần trong tay cậu Tư Phàm không hiểu sao đã bị chuyển nhượng toàn bộ…”
Đường Thanh Minh nghe như sét đánh ngang tai.
Tất cả mọi công sức đã đổ sông đổ bể.
Bà ta đã tưởng mình đã chiến thắng, đã tưởng mối hận mấy chục năm đã được rửa.
Lẽ ra bà nên giết Lục Thiếu Quân thay vì giam giữ anh.
Lẽ ra bà ta không nên khinh địch…
Nhưng, bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Gọi Lục Tư Phàm đến đây.
Thằng quỷ nó muốn ép chết mẹ nó sao?”
Đường Thanh Minh gầm lên như một con thú dữ.
Đáy mắt đục ngầu, dại đi đầy phẫn uất.
“Bà chủ, cậu Tư Phàm cũng biến mất rồi.”
Đường Thanh Minh ngã vật xuống sàn.
Sự mạnh mẽ cuối cùng lại gặp thêm một đả kích lớn.
“Không!”
“Không!”
“Không thể như vậy được!”
Đường Thanh Minh gầm lên.
Phương Liên Hoa ôm lấy bà chủ của mình đỡ đứng dậy.
Sự việc biến chuyển nhanh đến không ngờ khiến cho Phương Liên Hoa cũng không khỏi kinh động.
…
Lưu Thịnh Nam tức tốc làm theo phương án hai của Đường Thanh Minh.
Tại ngoại ô thành phố, trong một khu xưởng đã cũ, Tô Tố Như bị bịt miệng, trói chặt trên một cái ghế đẩu cũ.
“U… ưm…”
Tô Tố Như sợ hãi kêu lên.
Bà ta nhìn quanh căn phòng.
Không khó để nhận ra nơi đây năm xưa là xưởng sản xuất trà của nhà họ Lục, cũng là nơi đầu tiên Lục Thiếu Hoa gặp Đường Thanh Minh.
Mối tình nảy nở đẹp đẽ.
Nhưng tiếc rằng chuyện tình giữa một cô công nhân trà và một người đàn ông đứng trên vạn người lại mang đến quá nhiều oán nghiệp.
“Bà im đi.
Bà có kêu vậy, kêu nữa cũng không có ai nghe thấy bà đâu.
Nơi đây cũng là nhờ bà mà bị đóng cửa cả mấy chục năm sớm đã không còn ai vãng lai nữa rồi.” Lưu Thịnh Nam cất tiếng nói.
Trong lòng vô cùng căm phẫn.
Tô Tố Như không nhớ nổi những mối thù mình đã kết, đương nhiên chỉ nghĩ Lưu Thịnh Nam là đầy tớ của Lục Tư Phàm và Đường Thanh Minh, nhưng lúc này nghe Lưu Thịnh Nam nói bà ta lại có cảm giác người đàn ông này không đơn thuần như vậy.
“Hừm.
Bà nhìn tôi làm gì? Bà đang tự hỏi tôi là ai hả? Cũng sắp chết rồi, tôi không ngại cho bà biết.
Tôi là Lưu Minh, người từng cung cấp nguyên liệu chè cho Lục thị.
Nhưng vì cái oán nghiệp chó chết của bà mà Lục thị không làm chè nữa.
Tôi mất trắng cả đồi chè, vợ sợ gánh nợ mà bỏ đi, con trai cũng không có tiền chữa bệnh cũng chết.
Thằng bé còn