“Lúc này không phải lúc hoảng loạn, chúng ta phải nghĩ cách!” Vạn Như Ngọc cất tiếng trấn an.
Khuôn mặt của bà ta lộ rõ vẻ lo lắng.
Đỗ Tuyết Kỳ rất rối.
Cô ta chưa bao giờ thấy tâm trạng mình tệ như lúc này.
Có lẽ vì khi chứng kiến thảm kịch của Đường Thanh Minh, lại nhìn bộ dạng đáng sợ của Tô Tố Như đâm ra kinh hoảng.
“Mẹ, mẹ thu xếp tiền cho con.
Con sẽ ra nước ngoài.
Nếu còn ở lại e rằng sẽ nhanh chóng bị tóm thôi.
Lục Thiếu Quân trước giờ hành xử máu lạnh.
Con sợ lắm.”
Đỗ Tuyết Kỳ run rẩy nói.
Trước đây cô ta nhiều lần giở trò nhưng khi ấy địa vị của Đỗ Hiểu Linh khác, mà cô cũng chỉ dám đày đọa Đỗ Hiểu Linh.
Lần này thì khác, thứ cô ta động tới là tính mạng của Tiểu Thành.
Việc này nghiêm trọng thế nào không cần nói cũng biết.
“Được, trước mắt chỉ có thể âm thầm trốn đi trước.
Mẹ sẽ nói quản gia Hà đi sắp xếp.”
Vạn Như Ngọc cũng nhận biết được tình hình lúc này, chạy trốn chính là thượng sách.
Ngoài ra không còn cách nào khác.
Ở lại lúc này chẳng khác nào con cá nằm trên thớt chờ bị kẻ khác mổ thịt.
“Mẹ bảo người mua vé cho con.
Con phải đi ngay lập tức.
Đúng rồi, còn tiền nữa.
Mẹ gom cho con.” Đỗ Tuyết Kỳ hoảng loạn nói.
“Nhân lúc Lục Thiếu Quân còn chưa phát giác con đã biết chuyện, con phải tỏ ra thật bình thường trở về lấy giấy tờ tùy thân mang đi.
Giờ đi luôn đi con.
Nhớ phải thật bình tĩnh.
Mẹ chờ con ở sân bay.
Thủ tục con cứ yên tâm mẹ sẽ lo hết.”
Vạn Như Ngọc cất tiếng bày kế cho con gái.
Đỗ Tuyết Kỳ lòng rối như tơ vò.
Cô ta cố gắng trấn tĩnh lại.
“Vâng, con về ngay đây!”
Đỗ Tuyết Kỳ hít một hơi thật sâu.
Cô ta quay người bước ra khỏi căn phòng.
Đỗ Tuyết Kỳ lái xe trở về nhà họ Lục.
Cô ta cũng không biết bản thân làm thế nào mà trở về được đến Giang Thành Đế Cảnh.
“Cô Tuyết Kỳ!” Lý Khắc Tư từ trong nhà chạy ra đón theo lệ.
Nhưng Đỗ Tuyết Kỳ ngay lập tức không vui, cô ta hỏi:
“Có ai ở nhà không?”
“Dạ chỉ có Lục phu nhân, bà ấy mấy hôm nay đều trong phòng không ra ngoài.”
“Lục tổng thì sao?” Đỗ Tuyết Kỳ gấp gáp.
Lý Khắc Tư có thể nhận ra vẻ bất thường trong lời nói của đối phương bèn nói:
“Cô Tuyết Kỳ, có chuyện gì sao ạ?”
“Ồ không.
Không có gì.
Chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Đỗ Tuyết Kỳ cười giả lả đáp lời.
Cô ta nhanh chóng chạy vào trong nhà khiến cho Lý Khắc Tư vô cùng khó hiểu.
Đỗ Tuyết Kỳ lên lầu, trở về phòng mình.
Cô ta tìm hết mọ giấy tờ tùy thân, nhìn đống đồ dùng cô ta muốn lấy lại không dám.
Cuối cùng chỉ ôm một đống đồ trang sức, cẩn trọng kiểm tra có máy định vị không rồi cho vào túi xách.
“Hừm.” Đỗ Tuyết Kỳ thở dài.
Xong xuôi, cô ta nhìn lại căn phòng một lần.
Nơi đây cô ta đã gắn bó năm năm.
Suốt năm năm là mợ chủ chỉ có danh không có phận, chưa một lần được Lục Thiếu Quân cho vào mắt.
Lúc này ra đi đột nhiên lại muốn tự cười vào chính mình.
Đỗ Tuyết Kỳ hít một hơi thật sâu, quay người bước ra khỏi phòng.
Nhưng khi bước chân vừa tới dưới lầu đã bị Lăng Tuấn Dương, Đỗ Hiểu Linh đem người đến chặn lại.
“Đỗ Tuyết Kỳ, đừng vội vã thế chứ!”
Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói từng lời rành rọt.
Đỗ Tuyết Kỳ cả kinh.
Cô ta nhìn Đỗ Hiểu Linh trước mặt nay như lột xác hoàn toàn, trên người tỏa ra thứ hào quang mà Đỗ Tuyết Kỳ vừa thấy đã phải choáng ngợp, cũng sợ hãi run rẩy.
“Cô định làm gì mà chắn đường tôi?” Đỗ Tuyết Kỳ cứng miệng.
Dẫu sao lúc này cũng không có Lục Thiếu Quân.
“Cô không biết hay giả vờ không biết vậy? Đồ ngu xuẩn nhà cô không nhớ bản thân đã làm ra chuyện bẩn thỉu gì à?” Đỗ Hiểu Linh túm lấy áo của Đỗ Tuyết Kỳ, kéo cô ta sát mặt mình.
Từng lời gằn xuống, trút mọi thù hận bao năm, cũng trút cả sự căm phẫn của cô khi Tiểu Thành đang gặp nguy trong viện.
“Cô lảm nhảm cái gì đó? Có bỏ tay ra không? Người đâu? Tại sao để người lạ đến nhà làm loạn?”
Đỗ Tuyết Kỳ hét lên.
Hạ Quân Dao, Lý Khắc Tư cũng đều đã xuất hiện ở đó.
Nhưng khi nhìn thấy màn đối đầu này không ai dám lêm tiếng.
Ngụy Tử Việt cũng từ đâu xuất hiện.
Vừa thấy anh ta,