Đêm, Lục Thiếu Quân bị lạnh không sao ngủ được.
Trong phòng phảng phất hương dìu dịu và tiếng thở đều đều của hai mẹ con.
Anh ngồi dậy, nhìn Tiểu Thành say giấc rúc trong lòng mẹ.
Cảm giác xúc động dâng lên trong lòng.
“Thật ngoan.” Lục Thiếu Quân cất tiếng dịu dàng.
Anh chỉnh lại chăn cho hai mẹ con.
Lúc này anh mới có thể nhìn Đỗ Hiểu Linh kỹ hơn.
Có lẽ đã rất lâu rồi anh mới được nhìn cô gần như vậy, cảm giác hỗn độn dâng lên trong anh.
“Xin lỗi em.
Thật sự xin lỗi em.” Tiếng Lục Thiếu Quân thì thầm.
Anh ngồi bần thần như vậy hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, lấy điện thoại ra ban công gọi:
“Lục tổng, Đỗ Tuyết Kỳ vẫn không có tin tức.”
“Bằng mọi giá phải tìm được cô ta.
Tôi muốn cô ta phải trả giá vì những gì gây ra cho Hiểu Linh và Tiểu Thành.” Lục Thiếu Quân nói rất nhỏ, giọng cực kì lạnh lùng.
Trong bóng tối, anh càng đáng sợ hơn.
“Vâng! Lục tổng, vậy chuyện ly hôn thì sao ạ?” Đầu dây bên kia lên tiếng.
“Tôi đã nộp đơn cho tòa án, có thể đơn phương ly hôn.
Nhưng chắc chắn cần có thời gian.
Phía viện kiểm sát rõ ràng Vạn Như Ngọc cũng nhúng tay vào.
Nhưng cậu cứ lo việc bên đó đi.
Tôi sẽ tự sắp xếp chuyện bên này, nhất định cho Hiểu Linh một danh phận.” Lục Thiếu Quân nói với giọng cực kỳ chắc chắn.
“Hy vọng Lục tổng nói được làm được, không phụ sự kỳ vọng của ông chủ tôi, cũng xứng đáng với việc ông chủ để tôi cứu anh một mạng.”
Lục Thiếu Quân nhíu mày lại, anh cong môi mỏng nói:
“Việc đó không liên quan gì đến ân tình này.
Tôi muốn cưới Hiểu Linh, hoàn toàn là vì tình cảm của tôi dành cho cô ấy.
Cái mạng này tôi trả anh bằng cách khác.”
…
Ngày hôm sau, khi Đỗ Hiểu Linh dậy cô đã thấy tiếng sột soạt trong nhà bếp.
Bên dưới sàn nhà cạnh giường đã không thấy Lục Thiếu Quân đâu nữa.
“Tiểu Thành, thức dậy thôi con.
Hôm nay chúng ta còn có việc ra ngoài nữa.” Đỗ Hiểu Linh vừa nói vừa cù nhẹ vào ngực con trai, vô cùng vui vẻ.
“Ư… Cho con ngủ một chút nữa thôi mà.” Tiểu Thành nũng nịu nói.
“Không được đâu con trai.
Con đã nói là muốn đi với mẹ cơ mà.” Đỗ Hiểu Linh thuyết phục.
Vừa vặn lúc ấy, Lục Thiếu Quân cũng bước vào, trên người anh còn đeo nguyên cái tạp dề có hình hoa cúc. Vì anh cao nên cái tạp dề lửng lơ hơn người khác trông càng tức cười.
“Ba! Có đúng là ba không?” Tiểu Thành dụi mắt, dường như không tin vào những gì mình nhìn thấy cất tiếng xác nhận.
“Con mau dậy đi.
Mẹ vừa nói con sẽ cùng mẹ ra ngoài mà.” Lục Thiếu Quân điềm đạm khuyên nhủ con.
Anh thực sự rất nỗ lực để trở thành một người đàn ông của gia đình.
Lục Thiếu Quân đã dọn sẵn bữa sáng trên bàn ăn.
Đỗ Hiểu Linh có chút nghi ngờ trình độ của anh nhưng rồi Tiểu Thành lại có phần háo hức.
Cậu bé nếm một chút súp nóng trên bàn rồi cất tiếng khen:
“Ba Thiếu Quân! Dù là tay nghề bỏ xa mẹ Hiểu Linh nhưng cũng còn hơn đồ ăn bệnh viện.”
“Anh có nấu cẩn thận không đó? Dạ dày Tiểu Thành còn yếu.” Đỗ Hiểu Linh vẫn rất nghi ngờ hỏi.
“Anh làm cẩn thận lắm.
Anh nấu bằng đồ hữu cơ ghi sẵn trong tủ ấy.” Lục Thiếu Quân nói rất chân thành.
Cuối cùng nhìn trời cũng không còn sớm nữa Đỗ Hiểu Linh và Tiểu Thành đều ngồi xuống ăn sáng bằng đồ ăn mà Lục Thiếu Quân đã làm.
“Không tệ.” Đỗ Hiểu Linh tự nghĩ trong đầu.
Thấy con trai và Đỗ Hiểu Linh ngồi xuống bàn ăn và ăn đồ mình nấu, Lục Thiếu Quân kích động muốn điên lên được.
Anh vui mừng vừa ăn vừa huýt sáo.
“Ăn xong anh cùng tôi tới thăm ba tôi một chuyến.” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói.
Lục Thiếu Quân bất ngờ đến mức sửng sốt.
Thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống mà hai cái môi không có ý ngậm lại.
“Ba mau ăn đi không mẹ lại đổi ý bỏ ba lại đó.” Tiểu Thành đưa tay ra lấy cho Lục Thiếu Quân một tờ giấy ăn rồi nhắc nhở.
Thời gian tiếp theo thật ra Lục Thiếu Quân cũng không biết đã diễn ra như thế nào chỉ biết rằng anh đã tới nhà họ Đỗ.
Vạn Như Ngọc thấy Lục Thiếu Quân đến thì mặt không khác nào cái bánh đa ngâm nước.
Tấn phấn chát trên mặt cũng có cảm giác đang bở dần ra.
“Chào bà Vạn!” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói trước, thậm chí cô còn không thừa nhận bà ta là mẹ kế đang mang họ chồng.
Vạn Như Ngọc kìm chế cơn giận, liếc mắt nhìn một nhà ba người xuất hiện trước mặt mình, vốn muốn dạy dỗ Đỗ Hiểu Linh một hồi nhưng Lục Thiếu Quân ở đây, bà ta không dám gì.
“Về rồi đấy à?” Vạn Như Ngọc lạnh nhạt nói.
Lục Thiếu Quân cũng cất tiếng mỉa mai:
“Hình như thời gian này bà Vạn có phần xuống sắc thì phải.
Chắc do ăn không ngon ngủ không yên đúng không?”
“Cậu…” Vạn Như Ngọc nghiến răng kèn kẹt.
Lời nói ra đến cổ họng lại phải gằn mình nuốt lại.
Đỗ Tuyết Kỳ vẫn còn đang bị cảnh sát trong nước và quốc tế truy đuổi vì tội mưu sát Tiểu Thành và Đỗ Hiểu Linh đồng thời phạm tội cấu kết với buôn người thực hiện hành vi buôn bán người trái phép.
Hiện tại Lục Thiếu Quân vẫn còn rất nương tay khi bưng bít thông tin này chưa công bố ra ngoài.
Vạn Như Ngọc sợ rằng nếu thật sự chọc giận Lục Thiếu Quân thì anh cũng chẳng sợ việc thả tin cho báo chí, chấp nhận ảnh hưởng của vụ này kéo giá cổ phiếu của Lục thị xuống.
Khi ấy mặt mũi của con bà ta biết để đâu? Bà ta cũng biết sống sao?
“Tôi muốn gặp ba tôi.” Đỗ Hiểu Linh không muốn nói nhiều trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Thật không đúng lúc.
Kính Nghiệp đã đi ngủ mất rồi.
Ông ấy vừa uống thuốc không tiện làm phiền đâu.” Vạn Như Ngọc thâm trầm nói.
Thời kỳ này vì sợ hãi mà bà ta ra tay nặng hơn.
Kiều Thi Nhã đã sớm cảnh báo cho Đỗ Hiểu Linh, hiện tại không phải lúc nào Kiều Thi Nhã và ba cô cũng qua mặt được mà trốn dùng thuốc.
Đỗ Hiểu Linh nhìn người phụ nữ trước mặt với sự hận thù hằn sâu trong lòng.
Những đau đớn của quá khứ, dày vò của hiện tại, nỗi đau chồng chất của cô, tất cả đều do một tay người phụ nữ này gây ra.
“Được, tôi sẽ quay lại sớm.”
Đỗ Hiểu Linh cong môi nói một lời dứt khoát.
Cô nhanh chóng quay người bước đi, âm thầm trao đổi một cái nhìn sâu sắc cho Kiều Thi Nhã.
Lục Thiếu Quân cũng không nói gì, anh dắt tay Tiểu Thành đi ra khỏi nhà họ Đỗ.
Sau lần được Trương Duy Khiêm cứu, được nghe Trương Duy Khiêm nói về quá khứ của Đỗ Hiểu Linh anh mới biết bản thân cô đã phải trải qua đau đớn thế nào, cũng hiểu được chứng bài xích giao tiếp của cô do đâu.
“Tiểu Thành, chúng ta về thôi!”
Anh nhấc bổng con trai bước nhanh ra cổng.
Lúc này chỉ nhìn thoáng qua Vạn Như Ngọc anh cũng thấy thật tởm lợm.
Nếu như không phải vì phía cảnh sát còn đang âm thầm điều tra mạng lưới cán bộ biến chất sau lưng Vạn Như Ngọc thì Lục Thiếu Quân đã thẳng tay trừng trị Vạn Như Ngọc rửa hận cho Hiểu Linh rồi.
Khi cả ba đã lên xe, Đỗ Hiểu Linh ôm lấy con trai mình nói khẽ:
“Để dịp khác mẹ đưa con đi gặp ông ngoại.”
“Sao bà lúc nãy lại không cho chúng ta gặp ông ngoại ạ?” Tiểu Thành ngơ ngác hỏi.
“Ông ngoại đang đi ngủ mà con, không ai muốn phiền giấc ngủ của ông cả.
Giống như con khi ngủ bị gọi giữa chừng cũng rất khó chịu phải không?”
Đỗ Hiểu Linh dịu dàng giải thích.
Cô không muốn kéo Tiểu Thành vào những ân oán của người lớn.
Cô chỉ muốn con có một tuổi thơ hạnh phúc và có sức khỏe, đời bình an mà thôi.
“Vâng! Vậy bây giờ chúng ta đi mua đồ về nấu ăn mẹ nhé.
Con muốn được ăn cơm với thịt kho tàu.” Tiểu Thành lập tức chuyển chủ đề.
“Được rồi, mẹ đưa con đi mua đồ ăn.” Nói xong câu này Đỗ