Bữa sáng diễn ra rất vui vẻ. Chỉ có Đỗ Tuyết Kỳ và Lục Thiếu Quân ngồi ăn cùng nhau vì Tô Tố Như mấy hôm nay đều không có tâm trạng dùng bữa.
Ăn xong, Lục Thiếu Quân mang bản thiết kế đã được chỉnh sửa tới tập đoàn lập tức cho tiến hành vẽ lại đảm bảo cho buổi dự thầu buổi chiều. Còn Đỗ Tuyết Kỳ hôm nay ở nhà để tham gia ngoại khóa với Tiểu Thành.
Khi trở về từ trường của Lục Thiếu Thành, Đỗ Tuyết Kỳ vội vã vào tìm Đỗ Hiểu Linh.
“Hiểu Linh, cô giỏi thật đấy!”
Đỗ Hiểu Linh nheo mắt lại nhìn về Đỗ Tuyết Kỳ không hiểu đối phương đang muốn nhắc tới chuyện gì.
“Đêm qua cô đi đâu làm gì?” Đỗ Tuyết Kỳ tức giận hỏi chuyện.
Đáp lại cô ta, Đỗ Hiểu Linh vẫn tròn mắt nhìn lại. Đối mặt với Đỗ Tuyết Kỳ ngay cả dùng ngôn ngữ ký hiệu cô cũng lười vì cơ bản người phụ nữ này hoàn toàn không có bận tâm đến lời cô nói.
“Điên mất thôi! Sao tôi lại có thể kiên nhẫn chờ một con câm trả lời cơ chứ?” Đỗ Tuyết Kỳ rít lên qua kẽ răng, vừa nói, cô ta đưa ngón trỏ dí vào đầu Đỗ Hiểu Linh khiến cho đối phương mất đà suýt chút té ngã.
“Cô được lắm. Dám lợi dụng lúc anh Thiếu Quân ngủ để giở trò. Là cô giở trò trong bản thiết kế đúng không?”
Đỗ Hiểu Linh không dám trả lời. Mẹ cô và chú Đức từng dặn cô rằng muốn tồn tại trong nhà họ Đỗ phải che giấu đi tài năng, nếu không sẽ bị người khác giết hại. Nghĩ đến đây Đỗ Hiểu Linh lắc đầu quầy quậy.
“Phải không? Tôi cũng không cho là cô có cái tài đó. Nhưng mà nét chữ trên giấy ghi nhớ rất giống của cô.”
Đỗ Tuyết Kỳ tiếp tục truy hỏi và Đỗ Hiểu Linh chỉ có từ đầu đến cuối lắc đầu phủ nhận.
“Tốt nhất không nên là cô. Mà nếu cô biết cái gì thì cũng khôn hồn mà giữ trong lòng. Nếu không đã câm rồi, mắt cũng không nhìn thấy thì rất tội nghiệp đấy!”
Đỗ Hiểu Linh sợ xanh mặt. Lời đe dọa của cô ta không hẳn đáng sợ, nhưng cái cô sợ chính là ám ảnh quá khứ khi chứng kiến mẹ mình bị giết, rồi người che giấu cô là chú Đức cũng bị mẹ con Đỗ Tuyết Kỳ đem ra chọc mù hai mắt rồi vứt ra ngoài đường, cho đến giờ cô vẫn luôn mong có ngày tìm được tung tích chú mà lực bất tòng tâm.
Đỗ Tuyết Kỳ nói xong một hồi thì đi ra khỏi phòng Đỗ Hiểu Linh. Cô ta đi chưa được bao lâu thì một bóng đen từ cây cột trong nhà cũng rời khỏi chỗ nấp tiến về phía cổng.
Đến tối, Lục Thiếu Quân mang tin đạt thỏa thuận đấu thầu trở về, ông cố Lục cũng mang theo Lục Tư Phàm đế biệt thự của anh để ăn cơm chúc mừng. Ông cố Lục vừa tới, Tô Tố Như đã vội vã ra đón:
“Ba! Lại để ba sang đây! Lẽ ra chúng con phải sang bên đó thông tin cho ba mới phải phép.”
Ông cố Lục đưa hai tay khoát khoát nói;
“Không cần câu nệ thế. Đều là người nhà, đều là người nhà! Thiếu Quân thời gian này cũng đã bận rộn ba đầu sáu tay, từ nhà cũ sang đây cũng không xa xôi gì, còn chưa tới mấy phút ngồi xe.”
Biệt phủ nhà họ Lục nằm biệt lập tại một ngọn đồi. Tại vị trí cao nhất chính là căn nhà cũ, nói là căn nhà cũ nhưng đích thực nó là một tòa lâu đài đồ sộ sở hữu diện tích và lối kiến trúc bậc nhất tại Giang Thành, cũng chính là tòa lâu đài có giá trị nhất cả nước.
Trong khi đó, căn biệt thự này của Lục Thiếu Quân kế thừa lối kiến trúc đó, nhưng nằm ở tầm thấp hơn, khoảng cách với nhau cũng không quá xa, muốn lên nhà cũ phải đi qua nhà của Lục Thiếu Quân. Kỳ thực người trẻ thì có thể đi bộ được nhưng ông cố Lục thì phải ngồi xe vì đã cao tuổi rồi.
Lục Tư Phàm đỡ ông nội vào trong. Từ ngày trở về nhà họ Lục, Tư Phàm luôn ở bên cạnh ông nội tại tòa lâu đài ấy. Chính bởi đãi ngộ này mà Lục Thiếu Quân