“Lục Thiếu Quân, anh đừng ấu trĩ như vậy.
Quan hệ của anh và Đỗ Hiểu Linh như thế nào anh rõ hơn ai hết, sao cứ phải khiên cưỡng cô ấy?” Lăng Tuấn Dương có phần tức giận nói.
Lục Thiếu Quân nhìn Lăng Tuấn Dương với vẻ mặt cực kỳ chán ghét mà nói:
“Dù quan hệ như thế nào cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy.
Ngược lại là cậu, cậu và cô ấy có quan hệ thế nào?”
Lăng Tuấn Dương bị hỏi vào đúng chỗ khó đột nhiên cũng không biết trả lời sao.
Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng thì cất tiếng nói:
“Tôi thích cô ấy.
Nói chính xác hơn là tôi yêu cô ấy.” Nói xong câu này Lăng Tuấn Dương bất ngờ quay ra nói với Đỗ Hiểu Linh còn chưa hết bàng hoàng và sửng sốt:
“Đỗ Hiểu Linh, anh yêu em, thật sự yêu em.
Anh biết bản thân nói lời này đường đột.
Nhưng đã trót nói ra rồi thì anh cũng không giấu giếm thêm nữa.
Nếu em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn.”
Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn không nghĩ đến Lăng Tuấn Dương lại bày tỏ tình cảm của mình trong trường hợp này.
Lục Thiếu Quân nhìn cảnh này giận đến run người.
Máu nóng chảy đầy trong huyết quản.
Tiểu Thành nhận thấy ba mình sắp nổi điên lập tức nắm lấy tay Lục Thiếu Quân:
“Ba, chúng ta ra ngoài.”
Lục Thiếu Quân cực kỳ phẫn nộ nhìn con trai, cơn đau đầu của anh ập đến.
Anh đưa tay còn lại lên đầu, mặt mày nhăn nhó, quai hàm cứng lại y như đang cố kìm nén.
“Ba sao thế?” Tiểu Thành nhận ra bất thường liền nói.
Đỗ Hiểu Linh cũng quay lại phía Lục Thiếu Quân.
Cô thấy anh đau đầu, nhưng lại nghĩ anh đang bày trò liền chán ghét thở dài:
“Hừm.
Anh có thể thôi bày trò không? Còn Lăng Tuấn Dương, nếu anh đã đề cập đến chuyện này thì em cũng nói…”
“Rầm!”
Đỗ Hiểu Linh còn chưa nói hết câu thì Lục Thiếu Quân ngã vật xuống, cơn đau khiến cho toàn thân anh co rút lại, đồng tử giãn ra trông cực kỳ đáng sợ.
“Ba, ba làm sao thế?”
Lúc này thì Đỗ Hiểu Linh cũng bị dọa cho mất mật.
Nhìn bộ dạng Lục Thiếu Quân thật tình vô cùng đáng sợ.
Lăng Tuấn Dương lập tức gọi cấp cứu.
Tiếng còi xe vang lên.
Đỗ Hiểu Linh ôm theo Tiểu Thành chạy vào viện.
Tâm trạng của cô có chút loạn.
…
Ngày hôm sau, Lục Thiếu Quân tỉnh dậy trong bệnh viện chỉ thấy Ngụy Tử Việt đang ở đó.
Tin tức anh bị cấp cứu đã được Phạm Bảo Trung xử lý sạch sẽ.
Anh ngồi dậy, quay nhìn khắp nơi rồi không nén được thất vọng.
“Đừng nói gì cả.” Lục Thiếu Quân cất tiếng nói khi phát giác Ngụy Tử Việt định nói gì đó.
Ngụy Tử Việt không còn cách khác liền thở dài.
Anh ta than vãn:
“Vốn dĩ bệnh tình thời gian này của cậu chủ đã tiến triển nhờ cô Trần.
Nhưng mà sao lần này bệnh lại phát tác mạnh mẽ như vậy được chứ.”
Lục Thiếu Quân không nói gì.
Anh không nói gì cả.
Chỉ cần anh gặp đả kích, thay vì nổi điên mà anh kiềm chế lại thì cơn đau đầu sẽ đến.
Ngược lại nếu như anh xả hết mọi bực tức ra thì lại không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Quân hoang mang cực độ.
“Cậu nói xem, bệnh của tôi có phải là phần con đang lấn át phần người không?”
Trong một khoảnh khắc, Ngụy Tử Việt nghĩ đến hai từ “hóa thú” ở trong đầu.
Nhưng rồi anh ta tự chửi bản thân thật ngớ ngẩn mà gạt đi:
“Không có đâu thưa cậu chủ.
Chẳng qua là vì đả kích quá lớn thôi.
Điều này cũng là lẽ thường.
Khi gặp stress nếu có thể giải tỏa căng thẳng thì tế bào thần kinh cũng không phải chịu đựng.
Nếu như cố gắng kiềm chế thì stress sẽ gây ra những hậu quả xấu như trầm cảm.
Nói cách khác nó là tâm bệnh.”
Lục Thiếu Quân không nói gì nữa, anh nhìn ra bên ngoài cánh cửa đầy mong chờ ai đó đến.
Nhưng người anh mong vẫn chẳng thấy đâu.
...
“Có lẽ tôi thật sự không còn hy vọng gì nữa.”
Sau khi chờ đợi nguyên một ngày đến đỏ mắt, cơm cháo cũng chẳng buồn ăn thì Lục Thiếu Quân thất vọng nói.
“Anh chờ đợi cái gì chứ?” Từ ngoài cửa Trần Du Lan xách giỏ hoa quả nói.
Lục Thiếu Quân thở dài một tiếng, nhàn nhạt hỏi:
“Trần Du Lan! Em đến đó à?”
Trần Du Lan cau mày lại.
Cô ta có phần tức tối nói với Lục Thiếu Quân:
“Em không hiểu tại sao anh phải kiềm chế cảm xúc của mình chứ? Anh phải biết là bệnh của anh là không thể kìm nén bất cứ thứ gì, chỉ cần quá ngưỡng chịu đựng anh có thể mất mạng.”
Lục Thiếu Quân không đáp lời.
Trong anh rất mâu thuẫn.
Nhưng sau cùng anh vẫn là không muốn làm tổn thương Đỗ Hiểu Linh và chọn cay đắng về mình.
Trần Du Lan nhìn Lục Thiếu Quân đang khổ sở, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Người đàn ông này vốn từng coi cô ta như sinh mệnh, lúc này lại đối với cô gái khác lo lắng còn không cần đến sinh mệnh của mình.
“Sao em biết anh ở đây?” Lục Thiếu Quân chuyển chủ đề.
Trần Du Lan còn mải nghĩ ngợi, lúc này quay người nói.
“Em tới trị liệu cho anh, nhưng không thấy, gọi anh không được em gọi cho Ngụy Tử Việt.”
Lục Thiếu Quân không nói gì thêm, trong lòng cũng không trách nổi Ngụy Tử Việt vì một khi Trần Du Lan đã truy hỏi thì không thể không nói.
Việc này lại không quá quan trọng.
“Cô ta không tới thăm anh sao?”
Trần Du Lan nhìn quanh phòng rồi nói.
Ý bài xích, ganh ghét hiện rõ trên mặt.
“Cũng không có gì.
Anh có là gì đâu.
Lăng Tuấn Dương đã cầu hôn cô ấy rồi…” Lục Thiếu Quân nói với một sự thất vọng.
Anh không thể che giấu rằng bản thân cũng đang rất lo lắng.
“Cái gì?”