…
Loại chuyện này có gì đáng hối hận chứ!
“Xem thường em hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược hừ một tiếng, tỏ vẻ từ khi sinh ra đến nay, Lương Chiêu Chiêu cô chưa từng có điều gì phải hối tiếc!
Từ tầng dưới tới tầng trên, bình thường chỉ cần ngắn ngủi 2 phút.
Nhưng tối nay lại đi mất mười mấy phút.
Chiếc váy được Lương Kim Nhược chọn lửa tỉ mỉ đã thể hiện tác dụng của nó một cách hoàn mỹ, tận dụng tối đa, sau đó bị ném xuống từ trên cầu thang.
Vừa hay sà xuống miệng bình hoa, kéo rũ xuống.
Còn chiếc nút áo kia, cũng không biết rơi đi đâu rồi.
Lúc mới đầu cô còn có thể nói chuyện, nhưng càng về sau, khuôn miệng mềm mại hồng nhuận vẫn luôn hé mở nhưng lại không thể nói ra một chữ nào, chỉ có những âm tiết không liền mạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứng miệng là phải trả giá.
Lương Kim Nhược chưa từng được chạm đất, cảm giác như thể đang lơ lửng trên trời, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời giờ cũng mông lung mù sương, ngập nước, vương một giọt nước mắt sắp rơi nhưng lại chưa rơi, chiếu xạ ra ánh sáng lóa mắt.
Mỗi lần cô không chịu nổi cuộn ngón chân lên, tay cũng vô ý dùng sức.
Móng tay được chăm sóc mượt mà xinh đẹp cắm sâu vào lưng, vào bả vai của Chu Sơ Hành, để lại từng vết hình trăng non hoặc nông hoặc sâu.
Sau khi rớt xuống từ trên đám mây, Lương Kim Nhược phát hiện mình đã về tới phòng tắm.
Cô ghé lên trên vai Chu Sơ Hành, nghiêng đầu, híp mắt là thấy được lỗ xỏ khuyên trên tai phải của anh, vốn định dùng tay chạm, nhưng giờ cô không nhấc tay nổi, chỉ đành dùng miệng.
“Lương Kim Nhược.” Chu Sơ Hành khàn khàn nói.
“… Em chỉ xem thử thôi…” Lương Kim Nhược cảm thấy giọng điệu của anh sai sai, vội vàng buông ra, giọng điệu lười biếng hỏi: “Cái lỗ xỏ khuyên này không bị đầy lên à?”
Trong giọng nói của Chu Sơ Hành còn mang theo chút cảm giác mơ hồ, hơi khô khốc.
“Không.”
“Em còn tưởng là để như thế mấy năm thì sẽ không còn nữa chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện chính tay em làm ra mà em còn không biết à?”
Chu Sơ Hành nghiêng mặt đi, hiện giờ trên mặt Lương Kim Nhược là nét đỏ ửng sau khi được thỏa mãn, phong tình vạn chủng, đôi long mi dài liên tục chớp chớp, như đôi cánh bướm vỗ qua.
Cô mệt quá rồi, híp mắt lại để mặc cho anh tắm rửa cho mình.
Lúc trước nhân lúc anh ngủ trưa chọc lỗ xỏ khuyên cho anh, thậm chí còn chảy máu, cả một tuần sau đó Chu Sơ Hành cũng không thèm để ý đến cô.
Khi ấy Lương Kim Nhược cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Lỗ xỏ khuyên để không như vậy thì lãng phí lắm.” Lương Kim Nhược nói với giọng mềm nhẹ: “Hay là anh đeo hoa tai của em đi.”
Chu Sơ Hành cười khẩy: “Hoa tai?”
Lương Kim Nhược nũng nịu nói: “Hoa tai của em đẹp như thế, lời cho anh rồi, em còn không nỡ cho anh đâu, cho anh rồi em chỉ còn một bên thôi.”
“Xem ra em vẫn còn dư sức lắm.” Chu Sơ Hành đột nhiên nói.
Bộ não của Lương Kim Nhược không quá tỉnh táo, chỉ cảm thấy giọng nói của anh thật gợi cảm, chờ tới khi cô phản ứng lại cũng chỉ kịp thốt lên một tiếng ngắn ngủi.
Khi quay trở về giường thì không biết đã qua bao lâu.
Lương Kim Nhược buồn ngủ không chịu nổi, nhắm chặt hai mắt không muốn mở ra, mơ màng sắp ngủ, còn người cô thì cứ như trúng Nhuyễn Cốt Tán trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Dù sao thì, Chu Sơ Hành có trêu chọc ra sao thì cô cũng sẽ không động đậy nữa, cùng lắm thì hừ hừ hai tiếng.
Chu Sơ Hành tắt đèn chính đi.
Đuôi tóc dài đen nhánh như nhung đã được lau khô, vài sợi tóc con bên mái dán sát bên sườn mặt.
Cô mở he hé mắt, dưới ánh đèn vàng nhạt xuyên thấu qua trản đèn, tóc của Chu Sơ Hành còn ướt hơn của cô, tràn đầy hormone nam tính.
Anh đang nhìn cô chằm chằm, từ trên cao nhìn xuống.
Lương Kim Nhược tỉnh táo lại một giây: “Nhìn em làm gì?”
Tiếng cô lẩm bẩm như thể hờn dỗi, mang theo ba phần e thẹn.
Ánh mắt Chu Sơ Hành hơi dao động: “Có chuyện muốn nói với em.”
“Buồn ngủ muốn chết, để mai hẵng nói.” Lương Kim Nhược đẩy ngực anh, từ chối nói chuyện sau khi “làm” xong: “Tổng giám đốc Chu tha cho em đi…”
Tiếng nói của cô nhỏ dần rồi im bặt.
Ngủ thật rồi.
Cuộn mình trên cái gối của anh mà ngủ.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm nhận được độ ấm phía sau, Lương Kim Nhược chui chui vào lòng Chu Sơ Hành, say giấc trong hơi thở quen thuộc.
…
Sáng sớm hôm sau.
Lương Kim Nhược ngủ đến tự tỉnh, vị trí bên cạnh đã lạnh từ lâu, không biết Chu Sơ Hành đã dậy từ lúc nào.
Rèm cửa tối hôm qua chưa kéo, giờ đã kéo mở ra.
Hẳn là do Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược nằm nướng thêm một hồi, phân vân không biết hôm nay mình nên đi uống trà hay là đi mua sắm, thì lại đột nhiên nhớ ra giờ mình đã là cổ đông của Lương Thị rồi.
Cô lập tức ngồi dậy, eo vừa tê vừa đau.
Tối hôm qua chắc Chu Sơ Hành cắn thuốc rồi. Lương Kim Nhược chửi thầm.
Cũng may là cô cũng khá vui sướng, nên cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Mở điện thoại ra, mấy tin nhắn gần nhất đều là của Tô Ninh Dung gửi tới: [Làm sao bây giờ, hình như anh ta là gay thật đấy!]
[Chiêu Chiêu, cậu đã dậy chưa?]
[Đừng nói cậu với tổng giám đốc Chu cả đêm không ngủ đấy nhé?]
Lương Kim Nhược gõ ra vài chữ: [Dậy rồi.]
Cô thẳng tay chọn một cái áo sơ mi đen từ trong tủ đồ của Chu Sơ Hành rồi mặc vào, để trần hai chân đi rửa mặt, còn không quên soi gương chụp một tấm.
Cuối cùng, gửi sang cho Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược: [Áo ngủ mới.jpg]
Bên kia chưa trả lời.
Lương Kim Nhược đành phải xuống lầu, dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh dưới tầng.
Nhìn thấy cô, bà nở nụ cười hiền từ, chỉ chỉ về phía lọ hoa: “Cô Lương, đây là quần áo của cô phải không? Là không mặc nữa, hay là…”
Lương Kim Nhược đánh mắt nhìn qua, trong lòng giật thót.
Cô vội vàng vươn tay cầm lấy: “Vẫn mặc ạ, hôm qua bị gió thổi rơi xuống đây.”
Dì giúp việc: “…”
Bên trong biệt thự có gió lốc à? Bà đành giả vờ không biết.
“Vừa nãy tôi tìm thấy một chiếc cúc áo ở nhà ăn, hình như là của áo sơ mi…”
“Cũng vẫn cần đến ạ!” Lương Kim Nhược mở miệng, ra vẻ dửng dưng nói: “Cháu và Chu Sơ Hành đánh nhau một trận, giật đứt mất, đưa cho cháu đi ạ.”
Tối hôm qua ai còn nhớ nổi đi tìm cúc áo nữa.
Có điều, cô cũng không ngờ nút áo lại lăn từ câu thang xuống tới tận nhà ăn.
Sau khi đẩy dì giúp việc đầy mặt ái muội đi chỗ khác, Lương Kim Nhược mới vỗ vỗ lên mặt, đêm nay phải về Đàn Duyệt Phủ thôi, nếu không nhất định sẽ bị dì Nhạn biết mất.
Cô lại gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Tối hôm qua anh muốn nói chuyện gì?]
Bên kia vẫn cứ không trả lời.
Ăn sạch sẽ rồi là không thèm đếm xỉa nữa.
Lương Kim Nhược căng mặt, suy nghĩ một