Video phỏng vấn bị tua ngược lại về thời điểm trước khi có câu hỏi cuối cùng.
Lương Kim Nhược mở to đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc lắng nghe câu hỏi tận ba lần, sau đó ngẩng đầu lên: “Nói chị thật à?”
Ngó thấy trên gương mặt đẹp không tì vết của sếp mới nhà mình hiện lên vẻ băn khoăn, Mẫn Ưu nghiêm túc suy nghĩ: “Em thấy không phải đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù gì thì đây cũng mới là sếp mới của mình.
Lương Kim Nhược gập máy tính bảng lại: “Anh ấy không dám nói vậy đâu.”
Dĩ nhiên là cô ấy cũng không dám chắc, vì dù sao đi nữa tính cách của Chu Sơ Hành cũng rất ngạo mạn.
“Chờ anh ta về chị sẽ hỏi.” Lương Kim Nhược vẫn cảm thấy vướng mắc, chủ yếu là vì biểu cảm của Mẫn Ưu quá rõ ràng.
Nhưng thật sự cô không hề đỏng đảnh tẹo nào.
Cô đỏng đảnh bao giờ!
Vậy nên chắc chắn không phải anh ấy đang nói cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược nghĩ ngợi một hồi, thấy mình đúng là chưa từng đỏng đảnh bao giờ, lúc này mới hài lòng bảo Mẫn Ưu cất máy tính bảng đi, còn mình thì vào Weibo.
Đứng đầu bảng hot search chính là buổi phỏng vấn của Chu Sơ Hành.
Một chữ “hot” đỏ thẫm đi cùng.
Lượt chia sẻ và lượt bình luận đã lên tới mấy triệu.
Lương Kim Nhược nhấn vào xem.
[Ha ha ha ha ha thì ra tôi ghét cùng một kiểu người với tổng giám đốc bạc tỉ]
[Tổng giám đốc Chu đã gặp phải chuyện gì thế!]
[Đỏng đảnh thì đã làm sao nào! Vừa đỏng đảnh vừa đáng yêu!]
[Tôi cũng ghét, vậy cho tôi xin một trăm triệu được không?]
[Tôi nghĩ hình như các chế hiểu nhầm rồi đó, tiêu chuẩn đánh giá độ đỏng đảnh của tổng giám đốc Chu và của bọn mình không giống nhau đâu…]
[@Chu Sơ Hành đỏng đành mà anh nói nghĩa là sao ạ?]
[Ha ha ha buồn cười quá đi mất, trong giới giải trí mà đỏng đảnh thì có mà còn cái nịt.]
[Nói đến đỏng đảnh làm tôi nghĩ ngay đến cô công chúa nào đó.]
[Công chúa nhỏ tạo nick Weibo rồi đó, bà cẩn thận cái miệng, coi chừng sau này bà không mua được căn hộ mà công ty nhà cô ấy bán đâu đó.]
[Người trong sạch không nói chuyện lấp lửng @Lương Kim Nhược]
[Công chúa nhỏ của tụi này đỏng đảnh đấy thì sao nào! Cô ấy đẹp như thế cơ mà! Không được đỏng đảnh à?]
Đủ mọi kiểu bình luận, Lương Kim Nhược nhìn thấy tên của mình hiện lên rõ rành rành.
Cư dân mạng cũng đều nghĩ như thế. Chắc chắn là vì họ cách xa cô quá, mọi lời nói và hành động của cô cũng quy hết về cách hiểu phù hợp với địa vị của cô.
Đồ chết tiệt Chu Sơ Hành!
Kể cả không phải nói cô thì cũng đã làm tổn hại đến danh dự của cô!
Còn nếu như nói cô thật thì anh tới số rồi!
Đang nghĩ ngợi thì Tô Ninh Dung gọi điện thoại tới, mới vừa bắt máy cô ấy đã nói liến thoắng: “Chiêu Chiêu, vụ hot search là sao thế? Chu Sơ Hành kiêu ngạo quá rồi đấy? Dám nói tổng giám đốc Lương nhà ta như thế!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao cậu dám chắc là tớ?” Lương Kim Nhược chỉ hỏi vài từ.
“Rõ ràng là đang nói cậu mà?”
“...”
Tô Ninh Dung che miệng lại: “Chiêu Chiêu, tớ không có ý đó đâu.”
Cô ấy cúp điện thoại.
Lương Kim Nhược đang định hỏi tội thì Thẩm Trì cũng gọi tới: “Chiêu Chiêu, em cãi nhau với tổng giám đốc Chu à? Có cần anh họ hỏi thăm tình hình giúp em không?”
Từ lần trước nhắc đến ông ba Thẩm, anh ấy đã tự xưng là anh họ đằng ngoại nhà cô luôn rồi.
“Không cãi nhau.” Lương Kim Nhược đanh mặt: “Sao? Anh thấy em đỏng đảnh hả?”
Thẩm Trì sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “Đâu có.”
Lương Kim Nhược: “Không có là được.”
Thẩm Trì không dám nói lung tung nữa, trong đầu thầm nghĩ, tổng giám đốc Chu, anh tự mà đi cầu khấn đi.
Liên tiếp hai cuộc điện thoại, lúc này Lương Kim Nhược đã dám chắc.
Cô mở Wechat lên, nhật ký trò chuyện gần nhất với Chu Sơ Hành dừng lại ở tin nhắn đêm hôm đó anh báo anh sắp về.
Lương Kim Nhược gõ chữ: [Ò]
Ở nước ngoài luôn đi đừng về nữa.
Lương Kim Nhược không hề nuốt lời, sửa anh thành chế độ chỉ trò chuyện, không thể xem vòng bạn bè của mình.
Bây giờ anh không xứng đáng được xem vòng bạn bè của người đẹp nữa.
…
Ở nước ngoài bây giờ đang là rạng sáng.
Vào mấy tiếng trước, trong phòng đấu giá cực kỳ nhộn nhịp.
Chu Sơ Hành và Tần Tắc Sùng không cùng một chỗ ngồi nên sau khi đi vào đã tách nhau ra. Anh lại gặp một số ông lớn nổi tiếng toàn cầu.
Trợ lý đặc biệt Tô đi theo anh, chợt nhớ tới buổi phỏng vấn.
“Sếp, có cần kêu hoãn lại không ạ?”
Ánh mắt Chu Sơ Hành sâu thẳm: “Không cần.”
Trước sau gì cũng phải phát sóng.
Trợ lý đặc biệt Tô ngẫm nghĩ: “Có cần nói cho cô Lương biết hôm nay anh tham gia buổi đấu giá, và cả những thứ này không.. .”
Để khỏi “cháy nhà”.
Cậu ấy ước tính sơ qua giá cả của những món đồ đấu giá kia, dựa theo giá cạnh tranh trước đây, tối nay có thể sẽ phải đấu giá mấy tỉ.
Một món thì không nhiều, nhưng tận mười tám món thì là quá nhiều.
Chẳng hạn như trong đó có một món là kim cương hồng, tròn như mặt trăng trên trời, tổng cộng 62 carat, mấy năm trước Sothebys từng bán đấu giá một món có số carat xấp xỉ con số trên, giá sau cùng là bảy mươi triệu đô la.
Vậy nên lần này trợ lý đặc biệt Tô ước tính giá thấp nhất của thấp nhất cũng phải một trăm triệu đô la.
Quy đổi ra đồng nhân dân tệ là vào khoảng bảy trăm triệu, khiến người ta trố mắt nghẹn họng.
Chu Sơ Hành cũng không trả lời.
Trợ lý đặc biệt Tô lại nghĩ đến cậu chủ họ Tần kia, may mà họ muốn những món đồ khác nhau, nếu không thì giá sẽ lại cao hơn rồi.
“Không biết cô Lương thích món nào.” Cậu ấy lật tờ phiếu, lẩm bẩm trong miệng.
“Món nào cũng thích”
Người đàn ông vừa rồi vẫn đang bàn chuyện làm ăn bất thình lình đáp lại một câu.
Trợ lý đặc biệt Tô thầm nghĩ, đúng là rất có khả năng cô Lương sẽ nói như vậy.
Cậu ấy liếc nhìn người đàn ông đằng trước, ánh sáng ở đây khá tối vì dành cho buổi đấu giá. So với những người nước ngoài cách đó không xa, sếp của cậu ấy không hề kém cạnh chút nào.
Thậm chí còn mang nét bí ẩn của phương Đông.
Tóm lại, con người ta đừng nói những lời không nên nói.
Nếu không thì cái giá phải trả sẽ là… chẳng hạn như rất nhiều tiền.
Chỉ có như vậy, cậu ấy tự hỏi không biết có dỗ dành được cô Lương không nữa.
Mười mấy phút sau, buổi đấu giá bắt đầu theo đúng thời gian quy định.
Những món đồ mà Tần Tắc Sùng ngồi gần đó muốn trả giá đều xuất hiện sau. Anh ta đang trò chuyện với bạn bè làm ăn quốc tế thì thấy Chu Sơ Hành phía bên kia liên tục giơ bảng.
“…?”
Trả giá năm món đồ tiên tiếp mà vẫn chưa dừng lại, cuối cùng anh ta cũng không kiềm chế nổi tò mò mà gửi tin nhắn cho anh.
Tần Tắc Sùng: [Tổng giám đốc Chu, cậu nói thật đi, có phải cậu bao nuôi cả tá phụ nữ không hả?]
Chu Sơ Hành nhắn lại: [Có một người thôi]
Tần Tắc Sùng: [Cậu tưởng tôi tin chắc?]
Chu Sơ Hành: [Không tin thì cũng chịu, coi chừng mấy món đồ của cậu.]
Tần Tắc Sùng: [?]
Đang dọa dẫm người khác à?
Anh ta tập trung tối đa, cuối cùng sau khi trả giá thành công một món đồ trang sức bằng phỉ thúy, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng không biết Chu Sơ Hành muốn tặng cho ai.
Theo trí nhớ của anh ta thì Chu Sơ Hành không có người phụ nữ nào bên cạnh cả, chẳng lẽ lại tặng cho mẹ?
Anh ta tiện thể nhắn một cái tin trong nhóm ở Bắc Kinh
[Chu Sơ Hành bị điên rồi!]
…
Mấy tiếng sau buổi đấu giá kết thúc.
Một con người nhạt nhẽo xưa nay như Chu Sơ Hành đã trả giá thành công món đồ có giá cao nhất trong danh sách các món đồ đấu giá, tương đương với 150 triệu đô la Mỹ, cộng thêm những món khác, tiêu tiền không chớp mắt.
Chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người đều biết chuyện.
Cánh phóng viên đứng chờ ở bên ngoài đã nhận được tin này từ rất sớm, lúc biết được số tiền đổi từ đô la Mỹ sang đồng nhân dân tệ vào khoảng hai tỷ, ai nấy đều vừa nhói lòng vừa cảm thán.
Không tiêu tiền thì thôi, một khi đã tiêu là khiến mọi người phải trầm trồ.
Tần Tắc Sùng đi ra ngay sau đó, trông thấy cánh phóng viên, anh ta liền nở nụ cười tỏ ý “tự cầu nguyện đi” dành cho Chu Sơ Hành.
“Tổng giám đốc Chu, tôi đi trước đây nhé.”
Chu Sơ Hành suy tư vài giây: “Chúc cậu sớm dỗ được vợ.”
Tần Tắc Sùng: “…”
Một người chưa từng yêu đương như tổng giám đốc Chu lại nói ra được câu này, anh ta cũng thấy hoảng hồn.
Có một chủ kênh chuyên đăng bài giới thiệu những món đồ xa xỉ cũng đã ra nước ngoài. Anh ta cũng là thiếu gia nhà giàu, có khả năng vào phòng đấu giá.
Các fan đều chờ đợi thành quả tối nay của anh ta.
Lúc anh ta livestream, mặt mày buồn thiu: “Không giành được… đúng rồi, bị người ta giành mất rồi… không đọ nổi với người ta chứ còn vấn đề gì nữa?”
“Nhưng không sao, không phải có mỗi mình tôi không đọ nổi.”
“Không bao lâu nữa lên tin là mọi người biết ngay thôi, ông lớn này đúng thật là!” Anh ta bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Tôi chứng kiến tận mắt đây, ai nấy đều choáng!”
“Thấy có ai bỏ ra hai tỉ chỉ trong một đêm chưa?”
Các fan xem livestream đều sửng sốt.
Những ai vào phòng đấu giá đều phải có giấy mời, khả năng bịa chuyện là cực thấp.
Không nhắc đến những vấn đề khác, nhưng cụm từ “hai tỉ” được lan truyền nhanh đến chóng mặt.
[Ghê thế, bỏ ra hai tỉ luôn à?]
[Không viết nhầm đơn vị đấy chứ?]
[Thật không, chắc không phải nói khống đâu nhỉ?]
[Sao tôi thấy không đáng tin cho lắm!]
[Theo nguồn tin của một người họ hàng của bạn cùng lớp tôi, hai tỉ là có thật đấy…]
Đang tám chuyện với fan của mình thì chủ kênh kia liếc thấy một người đi ngang qua sau lưng mình, bèn mạnh dạn lên tiếng:
“Tổng giám đốc Chu!”
Anh ta không dám quay trực tiếp Chu Sơ Hành, chỉ có tiếng nói phát ra: “Tối nay anh trả giá nhiều món như thế… ờm để sưu tầm sao?”
Chu Sơ