Nam chính tổng tài văn
Editor: Cheese
Di động của tên người mẫu kia văng vào người cậu ta xong bị rớt xuống nền đá cẩm thạch dưới đất.
Kiều Giai Nhất lúc này đang đi qua tìm Lộ Lê, vừa vặn mà chứng kiến hết một màn này.
“Có chuyện gì thế?” Kiều Giai Nhất bước nhanh qua, thấy một Lộ Lê đang lửa giận bừng bừng cùng một người mẫu nam đỏ mặt tía tai.
Trên nền đất, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, Kiều Giai Nhất nhìn vào một chút, liền cảm thấy mắt mình rửa mười chai nước muối cũng không sạch.
Sau đó cô cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
“Em trai nhỏ à.” Cô quay qua tên trai bao kia mà mở miệng nói, cố tình nhấn nhá ở chữ “nhỏ” kia, nửa như đang nói cậu ta tuổi còn nhỏ, nửa như còn có ý đồ khác.
“Đem trình độ này ra khoe với người khác, không sợ mất mặt à?”
“Mới bao lớn rồi mà không biết nỗ lực hả? Chọc đến người không nên chọc thì cậu gánh nổi không?”
“Lộ tiểu thư đây cùng với Trì tổng tình cảm vợ chồng vô cùng tốt, chị đây khuyên cậu nên về nhà tự soi gương, nhìn lại bản thân mình đi. Cậu nghĩ Lộ tiểu thư có thể bỏ qua Trì tổng mà cân nhắc người như cậu sao?”
Tên trai bao kia quấn bách không biết trốn đi đâu, chỉ biết cuống cuồng nhặt điện thoại từ dưới đất lên, biết mình vừa rồi thông đồng không thành còn đá đổ ván sắt, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi Lộ tiểu thư.”
Kiều Giai Nhất nhìn bảo vệ một cái, cậu ta bị người đưa đi.
Lộ Lê lấy tay ôm mình, tuy rằng vẫn còn tức giật, nhưng vì câu nói kia của Kiều Giai Nhất mà cô cũng cảm thấy đỡ hơn một chút rồi.
Kiều Giai Nhất kéo góc áo Lộ Lê, cười hiền: “Xin lỗi cậu mà, để mấy thể loại này trà trộn vào đây, làm cay mắt cậu rồi.”
Ở thành phố S này, giữa những kẻ có tiền không hề thiếu người mẫu, đương nhiên cũng không thiếu trai bao. Cậu chàng này chắc là được kim chủ nào đó mang theo, nhân lúc kim chủ rời đi không bao lâu thì liền bắt đầu không an phận mà đi câu dẫn những phú bà khác, chỉ là xui cho cậu ta, ai không câu dẫn lại đi câu dẫn Lộ Lê.
Lộ Lê hướng Kiều Giai Nhất liếc mắt một cái: “Bộ tớ nhìn giống như rất hư không tịch mịch sao?”
“Nào có!” Kiều Giai Nhất liền phản bác. “Cậu nhìn nét mặt rạng ngời vì tình yêu này xem, cả gương mặt hài hòa tỏa sáng. Tất nhiên, đằng sau một người phụ nữ rực rỡ xinh đẹp chính là một người chồng luôn vì người phụ đó mà cần cù chịu khó, không ngại vất vả mà kiếm tiền rồi.”
“Là Trì tổng nhà cậu tích đức ngàn năm mới cưới được người vợ như cậu.” Kiều Giai Nhất bật ngón cái hướng về phía Lộ Lê.
Lộ Lê lúc này mới cười một tiếng, lại vòng ngược trở lại vào toilet.
Kiều Giai Nhất: “Cậu làm gì đấy?”
Lộ Lê: “Đi rửa mắt chứ làm gì nữa!”
****
Trì Thầm Yến dạo gần đây rất bận rộn với buổi ra mắt của I.M, I.M chính là viết tắt của Intelligence Museum, ý nghĩa như tên gọi, là một thư viện chứa đựng tinh hoa trí tuệ của ngành khoa học kỹ thuật.
Tập đoàn Thịnh Cảnh gần đây vốn chú trọng mảng này, nên ngày khai mạc càng đến gần, Trì Thầm Yến càng có nhiều chuyện phải giải quyết.
Sau khi họp xong, Thiên Vĩnh vào báo cáo với anh tình hình của Lộ Lê hôm nay.
Thật ra, không cần Thiên Vĩnh báo, Lộ Lê cả buổi chiều đều nhắn tin với anh chuyện hôm nay cô làm gì, đi đâu.
Thiên Vĩnh nói bên phía bà chủ đã gặp mặt bạn bè xong, bây giờ đang trên đường về nhà.
Trì Thầm Yến nghe xong, bỏ điện thoại xuống, quyết định tan làm đi về.
Lộ Lê về sớm hơn anh, khi Trì Thầm Yến về đến nơi thì cô đã nằm trên giường, nhìn điện thoại đến phát ngốc. Lúc nhìn thấy anh, cô cũng không giống như hai ngày trước xách váy chạy xoạch xoạch đến trước mặt anh ngẩng đầu lên nhìn, một bên hôn một bên gọi “Ông xã đi làm về rồi.”
Lộ Lê lần này chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Trì Thầm Yến cũng chỉ ừ một tiếng, tuy ban ngày đã nhìn thấy ảnh cô chụp gửi qua, nhưng bây giờ anh mới tận mắt nhìn thấy tóc mới của Lộ Lê, liền nói một câu: “Tóc mới đẹp lắm.”
Lộ Lê thất thần đáp lại: “Vâng.”
Trì Thầm Yến thấy bộ dạng cô uể oải, có chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, cứ thế đi tắm rửa.
Lộ Lê thấy bóng dáng chồng mình đi vào phòng tắm, nhưng mà cứ mỗi khi cô nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên hình nude của tên trai bao kia.
Lộ Lê cảm giác muốn phát điên lên, cứ thế đấm vào cái gối ôm trong ngực.
Cô không ngờ rằng tấm ảnh nude kia không có chỉ có lực sát thương cao mà còn có tác dụng vô cùng lâu dài, cô ở câu lạc bộ về đã tắm rửa sạch sẽ, rửa mắt n lần rồi nhưng vẫn không thể thanh tẩy được hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Có dùng hết nước dưới sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch được đôi mắt đã ô uế này của cô.
Lộ Lê từ trên giường mà đứng lên, sau đó nhìn vào phòng tắm.
Cô có thể nghe được tiếng nước từ vòi sen truyền đến, là ông xã cô đang tắm rửa bên trong.
Lộ Lê suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống giường.
Bên trong phòng tắm, hơi nước tỏa ra mờ mịt.
Trì Thầm Yến tắm xong, khoác áo choàng tắm vào, cột đai lưng lại. Anh không thích dùng máy sấy, trực tiếp dùng khăn lông mà lau khô tóc.
Lúc anh mở cửa phòng tắm ra, bị người đứng trước cửa làm cho giật mình.
Lộ Lê vậy mà đang đứng thẳng lưng ngay trước cửa, như đang đợi anh bước ra.
Trì Thầm Yến không biết cô đứng đây làm gì, cho rằng cô có chuyện gì, hỏi: “Làm sao thế?”
Lộ Lê nhìn chồng mình tóc nửa ướt nửa khô, rồi lại đang khoác áo choàng tắm nửa kín nửa hở, cả một phần ngực và xương quay xanh đều lộ ra, cô nuốt nuốt một ngụm nước miếng.
Lộ Lê tiến lên, đứng trước mặt Trì Thầm Yến, sau đó vươn một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy dây đai áo choàng tắm của anh, rồi lại dùng giọng điệu thương lượng nói: “Ông xã, cho em xem một chút được không?”
Cô vừa nói, vừa tiện tay kéo dây đeo ra.
Trì Thầm Yến đến lúc thấy Lộ Lê chuẩn bị tháo dây lưng áo choàng tắm ra rồi mới cả kinh, liền hiểu ra cô muốn xem gì, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước: “Lộ Lê!”
Lộ Lê không vì thế mà buông tha cho anh, còn bước theo một bước, tiếp tục duỗi tay: “Em muốn nhìn một chút thôi.”
Trì Thầm Yến cảm giác đầu mình lại to thêm một vòng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên anh rơi vào tình huống này, mà đối tượng lại là vợ của anh, tuy rằng plastic nhưng vẫn là vợ hợp pháp. Anh một tay nắm chặt lấy áo hộ thân, một tay đẩy Lộ Lê đứng xa anh cả một cánh tay: “Lộ Lê, em đang làm cái gì thế?”
Lộ Lê bị Trì Thầm Yến lấy tay tách ra, không tới gần được, lại nhìn thấy bộ dạng sống chết cũng phải bảo vệ trong sạch của anh, đột nhiên cảm thấy bản thân như hóa thành sắc nữ lưu manh.
Tức giận trong lòng hóa thành ủy khuất, cúi gằm mặt xuống.
Trì Thầm Yến thấy Lộ Lê ỉu xìu như quả bóng xì hơi, cảm thấy hình như lúc nãy bản thân có hơi to tiếng rồi, anh hít vào một hơi, khôi phục tâm trạng một chút, lại hỏi: “Sao lại thế này?”
“Em có muốn nhìn…cùng phải cho anh lý do.”
Lộ Lê giương mắt nhìn anh, đem chuyện hôm nay ở câu lạc bộ kể ra.
Trì Thầm Yến nghe xong, hai mày nhíu lại muốn thẳng thành một đường.
Thiên Vĩnh không đi vào chung với Lộ Lê, cho nên cậu ta không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Anh lại nghĩ đến tên trai bao không biết sống chết kia, trên mặt lại đen thêm một chút.
Lộ Lê: “Em đã dùng nước rửa mắt rất nhiều lần rồi mà không được, cho nên mới muốn dùng ông xã để rửa mắt đó.”
Lộ Lê vừa nói vừa cảm thấy kỳ quái: “Ông xã ơi, em phát hiện là em trước kia không có thật sự nhìn kỹ anh, em tưởng là chỉ cần vận công dùng trí nhớ là sẽ đánh bay được mấy hình ảnh ô uế kia đi, nhưng mà em hơi ảo tưởng sức mạnh quá rồi.”
“Mỗi lần hai đứa mình lăn lộn em đều không có nhìn kỹ, cũng không biết là chồng em dáng dấp tốt đến cỡ nào.”
Hai người mỗi lần lăn giường đều tối lửa tắt đèn, cho dù thỉnh thoảng cũng có bật đèn, nhưng cô chưa bao giờ nhìn kỹ.
Trì Thầm Yến tạm thời bỏ qua tên trai bao kia, nhìn về phía Lộ Lê, vẻ mặt giãn ra không ít.
Chỉ là, cái thỉnh cầu này không khỏi khiến người khác đỏ mặt.
Trì Thầm Yến đau đầu một hồi, mà đối diện anh lại là bộ dạng của Lộ Lê như thể nếu anh không cho xem thì sẽ chỉ mãi mãi nhớ về người đàn ông khác.
Cuối cùng, Trì Thầm Yến đành chậm rãi đưa tay cầm đai lưng áo choàng tắm.
Lộ Lê mặt đỏ như trái cà chua.
Ngón tay thon dài của anh vừa động, thong thả ung dung mà cởi đai lưng ra.
Lộ Lê cảm nhận hai bên tai đều nóng lên hết rồi, nhưng cũng không dám chớp mắt, sợ bỏ sót điều gì.
Trì Thầm Yến đem đai lưng ném qua một bên.
Hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng vén vạt áo qua một bên, cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Lộ Lê cảm giác nghe được tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Trì Thầm Yến đứng đối diện Lộ Lê, một giây trước khi vạt áo bị vén ra, bang một tiếng, đèn tắt.
Lộ Lê đột nhiên thấy trời đất tối sầm.
Mắt cô chưa kịp thích nghi với bóng tôi, liền đưa tay sờ soạng.
“Ông xã, anh tắt đèn làm cái gì chứ, ông xã.”
Lộ Lê không sờ ra được chồng mình đang ở đâu, thoắt cái, đèn lại bật.
Lộ Lê vừa mới thích nghi với ánh sáng bất ngờ, đã thấy Trì Thầm Yến đai lưng đã cột chặt chẽ