Tuyệt thế lão công
Editor: Cheese
Kiều Giai Nhất gửi ảnh qua cho Trì Thầm Yến xong, lại thấy Lộ Lê kéo mãi chẳng chịu đi, đành phải ngồi xuống bên cạnh, đợi cùng cô.
Mấy phu nhân kia sau khi biết Lộ Lê chính là cô vợ nổi tiếng của cặp vợ chồng plastic kia, lại thêm rượu vào, bốn người mười sáu ý mà ngồi phân tích việc sinh hoạt hôn nhân của Lộ Lê.
“Đàn ông toàn bộ đều không đág tin, nhưng chỉ cần không nghênh ngang dắt tiểu tam vào nhà, thì chuyện gì cũng có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”
“Em mới từng này tuổi mà đã bị đối xử như vậy, về sau thì biết làm sao đây?”
“Có khi nào chồng em còn hạn chế định mức thẻ của em không? Nghe chị nói, nếu tên đó không cho em tiền, chính là vì đã đem nuôi tình nhân bên ngoài rồi đó.”
“Ngày thường có phải anh ta bận công việc không ở bên cạnh em đúng không, em chỉ cần oán giận hai câu là liền quay qua trách em không biết hiểu cho anh ta ra ngoài kiếm tiền vất vả, làm như chỉ có đàn ông đi làm kiếm tiền cực khổ vậy, còn phụ nữ chăm lo nhà cửa thì không khổ ư?”
“Có phải chồng em bên ngoài gặp chuyện không vui thì về nhà sẽ lớn giọng với em không. Mọi chuyện trong nhà đều phải nhìn mặt hắn mà làm. Mấy chuyện này các chị đều trải qua rồi, bọn chị hiểu mà, lúc mới kết hôn thì còn nể tình nên khách khí, giờ thì bày ra bộ dạng mệt mỏi phiền chán, bao nhiêu bản chất đều lộ ra hết.”
“Chắc là lâu rồi hai người không có thân mật đúng không? Em xinh đẹp như thế này thì có ích lợi gì, nhìn mãi cũng chán, đàn ông đều thích đi tìm thứ mới mẻ bên ngoài.”
“Em đến đây chồng em có biết không? Thôi, có biết cũng chẳng làm được gì. Bọn chị ở đây tiêu sầu, lão chồng có khi còn đang ở đâu đó hưởng thụ sung sướng cũng nên.”
……
Kiều Giai Nhất nghe mấy lời này thì thấy trời đất tối sầm, đột nhiên cảm thấy chuyện hôn nhân thật đáng sợ.
Lộ Lê nghe các phu nhân nói xong càng bi thương hơn. Tuy là chồng cô bên ngoài không có tiểu tam, cũng không có kiểm soát tiền của cô, đi làm xong là liền về nhà với cô, cũng không vì chuyện không vui bên ngoài mà trách mắng cô, mỗi ngày hai người đều lăn lộn mấy phen trên giường, nhưng mà dù sao nghe những lời này cũng khiến cô đồng cảm hệt như mình cũng gặp phải những trường hợp đó.
Cô ở nơi này vừa uống rượu vừa sờ cơ bụng, có khi nào chồng cô cũng đang ở nơi nào đó mà ăn chơi đàng điếm không.
Lộ Lê vuốt vuốt mấy cái, muốn đưa tay cầm lấy ly rượu, lại thấy trước mặt mình xuất hiện một người khác.
Cô đầu tiên nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp, sau đó tầm mắt hướng lên, thấy thắt lưng, áo sơ mi, còn thấy cả một khuôn mặt siêu soái khiến cả đám bartender ở đây chạy dài.
Bàn tay sờ cơ bụng của bartender dừng lại.
Cậu trai bartender không biết vì sao mà cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, nhịn không được mà lấy quần áo nhanh chóng mặc vào.
Kiều Giai Nhất vốn đang nôn nóng bất an, nhìn thấy cứu tinh đã đến, liền đứng lên: “Người tính không bằng trời tính, mau đem vợ anh đi về đi!”
Nhưng lúc cô nhìn qua Lộ Lê vì say rượu mà bất tỉnh nhân sự, lại còn ngã vào lòng người khác, thầm thấy hẳn là Trì Thầm Yến sẽ nổi giận, liền nói: “Đừng tức giận với cô ấy, phải nhẹ nhàng nói chuyện.”
Bốn vị phu nhân nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, vai rộng eo thon, lại nghe Kiều Giai Nhất gọi, biết anh chính là chồng của Lộ Lê rồi, chính là ông xã plastic đường đường chính chính.
Anh nhìn người con gái đã say rượu còn ngã vào lòng của bartender, sắc mặt liền âm trầm, toàn thân tỏa ra khí lạnh, khiến người khác sợ hãi.
Thôi rồi em gái Tiểu Ngũ à, coi như lần này em xong rồi, lần này về nhà, e là khó lòng sống yên ổn.
Mọi người mang theo tâm thái bao che cho con gái nhỏ mà tiến lên.
“Cậu chính là chồng của Lộ Lê à?”
“Bộ chỉ có mình cậu được ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn vợ cậu thì không được phép mượn rượu giải sầu sao?”
“Đến cả con cũng không chịu sinh, có phải hay không bên ngoài có người khác rồi?”
“Bình thường không ở bên cạnh vợ mình, giờ tới chỗ này là làm gì chứ?”
“Nếu hôm nay cậu dám động tay động chân với vợ, liền không còn là đàn ông nữa.”
Lộ Lê lại rút vào trong lòng của bartender một chút, làm như đúng rồi, khóc: “Ông xã ơi em sai rồi, anh đừng đánh em, đừng mắng em, cũng đừng có hủy thẻ tín dụng của em. Hu hu hu hu.”
Cậu trai bartender nhìn thoáng qua phu nhân đang ngã vào ngực mình, rồi lại nhìn ánh mắt muốn giết người của người đàn ông kia, cả người không dám nhúc nhích, hận không thể giơ tay lên trời, lấy cái chết làm chứng rằng cậu chưa có đụng vào chỗ nào trên người cô.
Trì Thầm Yến nghe thấy bọn họ mồm năm miệng mười, hít một hơi, đanh mặt lại, nhìn lướt qua mấy vị phu nhân trung niên đang không ngừng chỉ trích anh, sau đó lại giơ tay ra với Lộ Lê.
Lúc này, thấy Trì Thầm Yến giơ tay ra, mọi người đều im lặng, sợ là giây tiếp theo cô vợ hào môn sẽ đầu rơi máu chảy.
Mà bọn họ cũng chỉ dám nói ngoài miệng thôi, dù có muốn xông lên, nhìn thấy mây đen kéo đến giăng đầy đầu người đàn ông kia, bọn họ có muốn cũng không dám.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lộ Lê vốn đã dựa vào người bartender đã bị xách lên.
Phu nhân tóc xoăn sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, ba cậu bartender còn lại nhẩm tính trong lòng có nên chạy trốn hay không.
Mọi người nín thở một hồi, sợ là lát nữa sẽ thật sự xảy ra án mạng.
Trì Thầm Yến nhìn bọn họ thu lại thành một đống, rồi lại nhìn Lộ Lê hai mắt ngập nước, vẻ mặt mông lung, nhìn có vẻ chỉ cần anh lớn tiếng một cái thôi là cô có thể leo lên sân thượng nhảy lầu tự tử rồi.
Trì Thầm Yến trầm mặc mấy giây, cuối cùng án mạng cũng không xảy ra, vẻ mặt lạnh băng cũng biến mất, chỉ duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt Lộ Lê, vừa ôn nhu vừa căm giận mà nói: “Nói xem ai đánh em? Ai mắng em? Ai hủy thẻ tín dụng của em?”
Lộ Lê không ngờ anh không có hung dữ với cô, vô cùng đáng thương: “Sau này ông xã sẽ còn đi làm về nhà với A Lê, sẽ làm thịt viên cho A Lên ăn sao?”
“Ông xã cũng thật lòng muốn cùng A Lê sinh em bé sao? A Lê tuy nói là không muốn nữa, nhưng mà trong lòng vẫn muốn đó.”
Trì Thầm Yến ôm lấy eo Lộ Lê, dỗ: “Không chỉ có thịt viên, em muốn ăn gì anh cũng đều làm.”
“Cũng thật lòng muốn cùng em sinh em bé, không có lừa em.”
Anh còn hôn môi cô: “Bây giờ cùng anh về nhà, chúng ta đêm nay liền cùng nhau sinh em bé có được không?”
Lộ Lê nhỏ giọng nũng nịu: “Được ạ…”
Trì Thầm Yến mang Lộ Lê đi ra ngoài, một đường che chở cô, sợ đi bị đụng này đụng kia.
Lúc