Phỏng vấn
Editor: Cheese
Say rượu xong sáng hôm sau dậy sẽ rất đau đầu, nhưng đồng hồ sinh học của anh vốn dĩ hoạt động tốt, lúc kim giờ chỉ số 7, anh liền tỉnh lại.
Tự nhiên thấy tay phải tê tê.
Trì Thầm Yến cúi đầu, thấy Lộ Lê đang cuộn mình trong lòng anh, đầu gác lên tay phải anh, ngủ rất say.
Hai mắt cô khép hờ, lông mi cong dài, cái mũi nhỏ xinh, mặt cũng nhỏ, hồi mẫu giáo đi học báo đài đưa tin nói cô giống hệt chú nai Bambi trong phim Disney.
Hầu kết Trì Thầm Yến giật giật.
Anh cũng muốn cứ thế này mà ngủ tiếp, nhưng mà anh không chịu nổi mùi rượu trên người nữa.
Anh đỡ lấy đầu cô, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó rón rén đi vào phòng tắm.
Lúc nước phả lên người anh, Trì Thầm Yến lau mặt, nhớ lại chuyện hôm qua.
Hôm qua gặp phải một vị khách hơi khó chiều, nên uống rượu nhiều hơn ngày thường, sau đó thì về nhà.
Sau đó, sau đó nữa thì anh không nhớ.
Anh nhớ là anh ngồi trên sô pha để tỉnh rượu thì bị Lộ Lê kéo tay, đưa anh về phòng.
Trì Thầm Yến nhìn áo khoác nằm trong giỏ đồ dơ, biết là Lộ Lê cởi ra giúp anh.
Cô quăng anh lên giường xong còn nói gì nữa, còn nhéo tai anh nữa.
Anh không nhớ rõ cô nói cái gì, chỉ nhớ là lúc Lộ Lê nói chuyện hệt như một đứa nhóc con đang uy hiếp người khác.
Anh nghĩ đến đây, nét cười tràn ngập trên khuôn mặt.
Vì sao Lộ Lê ngủ trong lòng anh, anh cũng không thèm để ý.
Trì Thầm Yến sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, lấy khăn lau tóc rồi bước ra.
Anh phát hiện Lộ Lê đã tỉnh ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường, nhìn anh bằng một ánh mắt phức tạp.
Lộ Lê lúc tỉnh dậy nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, biết là anh đã đi tắm rồi.
Lúc cô nhìn thấy anh tắm ra, trong lòng còn nghĩ chắc là anh uống say quá chẳng nhớ hôm qua nói gì đâu, lỡ nhớ ra thì thôi coi như cô cũng không cần tiếp tục tồn tại trên đời này nữa.
Cô không phải loại người thích làm ba chuyện để lại tiếng xấu đâu, cô cũng muốn được tiếng lành đồn xa, lưu danh sử xách mà.
Trì Thầm Yến đang lau tóc thì dừng lại, hỏi Lộ Lê: “Ngủ dậy rồi à?”
Lộ Lê trả lời qua quít “Vâng.” một tiếng, lại đợi anh nói tiếp.
Trì Thầm Yến thấy thế chỉ cười, nói: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn người vợ hiền huệ của anh, tối hôm qua không có bỏ mặc anh ở trên sô pha mà vác anh về tận giường ngủ, còn thay đồ, lau tay lau mặt cho anh.
Lộ Lê trong lòng sướng đến muốn nở hoa luôn.
Cô hơi hất cằm, làm bộ như thể bảo bảo làm chút chuyện này chẳng tốn bao công sức đâu, xuống giường, nói “Không có chi.”
Lúc đi ngang qua người anh, cô cũng không quên nói một câu: “Trì Thầm Yến, anh có biết là anh rượu vào thì tính cách không tốt gì hết cả không?”
Trì Thầm Yến nhíu mày: “Là sao?”
Lộ Lê quyết định nói hết ra, dù sao anh say đến vậy chắc cũng chỉ nhớ lộn xộn vài điểm thôi, không nhớ hết toàn bộ đầu, vì thế cô nói tiếp: “Tối hôm qua anh kéo tay không có cho em đi, em giật tay ra cũng không được, nếu không anh nghĩ vì sao em lại ngủ trên giường của anh.”
Trì Thầm Yến có hơi mơ hồ: “Thật….sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lộ Lê nói chắc như đinh đóng cột.
Trì Thầm Yến: “Anh xin lỗi.”
“Thôi, không thèm so đo với anh.” Lộ Lê cào cào tóc, làm như không để ý gì.
Cô cũng không quen nói dối, mỗi lần như thế đều thấy hồi hộp, cho nên cũng sớm quên luôn chuyện anh làm lộ ra sticker do cô đặc chế rồi.
Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê mà trong lòng không ngừng chột dạ.
***
Một tuần sau, Lộ Lê có lớp học nhảy.
Lộ Lê ngồi trên sàn trong phòng tập, ngồi kể khổ với Kiều Giai Nhất.
“Phụt!” Kiều Giai Nhất vốn đang ngửa đầu uống nước, nghe được Lộ Lê nói câu “Hình như hồi trước cướp sắc nghiện rồi.” thì nhịn không được mà bị sặc nước.
Lộ Lê chán ghét không thèm quan tâm.
Kiều Giai Nhất liền lấy khăn giấy lau sàn nhà, vừa lau vừa nói: “Cậu cũng độc quá đó.”
Lộ Lê: “Rõ ràng là do Trì Thầm Yến mà.”
Không phải do anh tiết độc thì mắc gì cô bị dính rồi nghiện tới giờ chứ?
Kiều Giai Nhất nhìn Lộ Lê một hồi, nói: “Chị gái này, sao tôi phát hiện thân thể của cô so với cái miệng của cô còn thành thật hơn.”
Lộ Lê: “???”
Ủa hỏi thế này là gì đây má?
Kiều Giai Nhất: “Thân thể của cậu cũng đã cảm nhận được rồi, nhưng mà đầu óc nghĩ mãi không thông sao?”
Lộ Lê: “Cảm nhận cái gì chứ?”
Kiều Giai Nhất ghé sát vào, nghiêm túc nhìn vào mắt của Lộ Lê: “Có phải là cậu đã thích Trì Thầm Yến rồi không?”
“Nhưng có thích cũng bình thường mà.” Kiều Giai Nhất nhún vai, “Từ lần sự cố trước cũng có thể thấy được, Trì Thầm Yến đối với cậu vô cùng tốt, là người chồng đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, phụ nữ ai mà chẳng xiêu lòng.”
“Nhưng mà tớ thấy cậu cũng hơi xấu xa rồi đó, hồi trước mất trí nhớ thì ngày đêm quấn lấy người ta đòi ôm ôm ấp ấp, hôn hít các kiểu, người ta cũng dỗ dành cậu mà đáp ứng theo, giờ thì khôi phục trí nhớ rồi lại làm như trước giờ không có gì xảy ra, lại còn ngoài miệng thì chê mà cơ thể thì muốn quấn lấy người ta, nếu tớ mà làm đàn ông gặp phải người như cậu chắc cũng bực bội luôn á.”
Lộ Lê há miệng không tin.
Như bị chọc trúng chỗ đau, phản bác: “Thế cậu có thấy qua ông chồng số một nhà nào mà đêm hôm say xỉn mới mò về chưa?”
“Tớ mới là người vợ tuyệt nhất nè, đổi thành người khác chắc đã sớm nhéo tai xong còn không cho vào nhà luôn đó. Tớ còn hầu hạ anh ấy đi ngủ nữa, cậu có biết anh ấy nặng lắm không hả?”
“Anh ấy cũng có bực bội gì đâu, ngày nào cũng vui vẻ mà.”
Kiều Giai Nhất không nói gì, chỉ nhìn Lộ Lê bằng ánh mắt thấu hiểu.
Lộ Lê liền luống cuống: “Sao cậu không nói gì hết vậy hả?”
Kiều Giai Nhất: “Thôi cậu đừng quan tâm ai làm vợ làm chồng tốt nhất nữa, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
Lộ Lê loay hoay rồi đứng lên.
Kiều Giai Nhất ngửa đầu nhìn cô, mặt đầy ý cười.
Lộ Lê nuốt nước miếng: “Không có.”
Cô sao có thể thích người chồng plastic kia chứ. Bọn họ vợ chồng plastic thế nào thì toàn bộ cư dân mạng đều biết hết mà, Trì Thầm Yến không thích cô, cho nên cô cũng không thích Trì Thầm Yến.
Kiều Giai Nhất như biết cô đang nghĩ gì, tay gác lên đầu gối, hỏi: “Cậu đừng có mỗi