Vui vẻ.jpg
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lộ Lê ngây ngốc bị Trì Thầm Yến kéo đến trước máy tính trong thư phòng.
Trên màn hình là giao diện video.
Lộ Lê không ngờ cảnh quay của cô mới đó mà đã được gửi cho Trì Thầm Yến xem rồi, quay lại liếc anh một cái.
Trì Thầm Yến vẫn không thể hiện gì, bảo cô tiếp tục xem.
Sau đó, Lộ Lê liền thấy là cảnh quay hồi sáng, cô đối với các thí sinh thi nhau rải cầu vồng.
Cô nhất thời cảm thấy không rõ lắm, cũng không cảm thấy sai chỗ nào, cho đến khi cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người đứng sau, đột nhiên bóng đèn trong đầu bật sáng, nhớ lại cái gì đó.
Tất cả những lời này, chính là trước đây do cô nói với Trì Thầm Yến nghe.
Cùng một loại cầu vồng, giống như anh cũng chỉ là một người qua đường thôi.
“………………”
Lộ tẩy rồi.
Lộ Lê đỡ lấy cạnh bàn, chậm rì rì mà xoay người lại, ngẩng đầu nhìn mặt anh, nuốt nước miếng.
Trì Thầm Yến hạ mi mắt, nói hai chữ: “Giải thích.”
Lộ Lê nhìn phản ứng của anh, khuôn mặt nhỏ muốn khóc.
Cô cảm thấy thật oan uổng nha.
Tung cầu vồng thì là tung cầu vồng mà, đụng đâu cũng có thể tùy tiện khoe khoang mà khen thôi.
Mà nguồn dự trữ của cô cũng có hạn, lâu lâu bị trùng thì có sao chứ.
Cô đâu có biết ông xã plastic của cô lại không hiểu sự đời như vậy, anh thật sự xem mấy lời khen đó là thật á?
Mà đáng sợ hơn là anh còn nhớ rõ chuyện những lời này cũng đã từng nói với anh.
Lộ Lê đột nhiên cảm thấy mình giống như ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt xong bị chính cung bắt quả tang vậy đó.
Nếu trên đầu cô mà có thể viết chữ lên, bây giờ chắc chắn đã bị Trì Thầm Yến hung hăng viết cho hai chữ “tra nữ” thật to.
Lộ Lê cố gắng giải thích: “Khi đó anh đối với em không nóng không lạnh, em nghĩ nói mấy câu này sẽ khiến anh vui đó.”
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh: “Thật xin lỗi nha, em không nghĩ là anh tin thật.”
Trì Thầm Yến rõ ràng không vừa lòng với lời giải thích này, vẫn nhăn mặt, nói: “Sao?”
Giải thích không có hiệu quả, Lộ Lê cong môi.
Nhưng mà nói đến chuyện trước đây, cô cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, thẳng lưng lên: “Đúng rồi, ai bảo trước đây anh đối xử với em không nóng không lạnh chứ.”
Tuy rằng cố gắng biểu hiện cho hợp tình hợp lý, nhưng cô cũng biết cái cớ này cô vẫn có thể vin vào.
Ngày xưa đột nhiên bị bà xã plastic vì mất trí nhớ mà dính chặt vào người, Trì Thầm Yến không đem cô nhốt lại là còn khách khí rồi, biểu hiện không nóng không lạnh cũng bình thường thôi mà.
Trì Thầm Yến nhìn dáng vẻ của Lộ Lê, tự nhiên cảm thấy đau não ghê.
Anh bước lên một bước, Lộ Lê lùi lại một bước. Trì Thầm Yến duỗi tay, nhẹ nhàng giam cô lại giữa anh và bàn làm việc.
Eo của Lộ Lê đụng vào mép bàn.
Trì Thầm Yến cúi đầu hỏi: “Anh thừa nhận thời gian đầu có không nóng không lạnh, nhưng sau đó thì sao? Bây giờ thì sao?”
Lộ Lê bị hỏi đến nghẹn họng.
Tay cô đặt trên mép bàn, cả người dán vào mép bàn, cúi đầu, trên mặt đỏ ửng.
Nói đúng ra thì, hồi đầu đúng là lạnh nhạt vô cảm, nhưng sau đó lại dịu dàng, nóng bỏng mà đối xử với cô.
Hồi trước rất tốt, bây giờ khôi phục trí nhớ rồi vẫn rất tốt.
Hồi trước còn tỏ tình với cô, nhưng cô lại lựa chọn không thể hiện gì, không đáp lại, vẫn yên lặng mà “cướp sắc”.
Lộ Lê đột nhiên không biết trả lời sao.
Hiện tại cô cảm thấy giống hệt lúc anh lên tivi mà công khai tỏ tình, cảm giác hoảng loạn không biết làm sao.
Bởi vì cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một anh, cô và ông xã plastic có thể phát triển tình cảm tới mức này.
Trì Thầm Yến cúi đầu nhìn gương mặt lúc trắng lúc hồng của Lộ Lê>
Anh không nói nữa, chỉ chậm rãi áp sát vào.
Lộ Lê cảm nhận được hơi thở của anh, ngón tay không tự giác mà siết lại, hơi hơi nâng cằm, sau đó nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy như bây giờ cũng tốt.
Cô yên lặng mà chờ.
Lúc hai người còn cách nhau vài centimet.
Trì Thầm Yến ngước mắt, thấy Lộ Lê đã nhắm mắt lại, hàng lông mi hơi cong.
Anh suy nghĩ gì đó, không áp vào nữa mà đứng thẳng dậy.
Lộ Lê chờ mãi cũng không thấy hôn.
Cái bóng che trước mặt cũng biến mất, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trì Thầm Yến đứng trước mặt cô, ánh mắt trong sạch mà nhìn cô.
Chăm chú nhìn cô nhắm mắt nâng cằm, chờ anh hôn.
Lộ Lê lúc này mới rõ bị mình anh chơi một vố, khuôn mặt nhỏ liền nóng lên.
Anh có ý gì đây!
Trì Thầm Yến nhìn bộ dáng ảo não túng quẫn của Lộ Lê.
Trước đây anh cảm thấy từ từ không cần vội, vật nhỏ này nhất thời chỉ là thẹn thùng thôi, hiện tại thì ra là anh lầm rồi.
Những cái anh cho là lời nói thật lòng, hóa ra cũng chỉ là do kinh nghiệm đu idol mà có.
Từ khi bị lộ bản chất đu idol, những lời nói ngọt ngào ngày trước chỉ để lấy lòng anh hóa ra cũng không thật lòng gì, bây giờ khôi phục trí nhớ thì lộ ra hết, bản chất tra nữ vậy mà lại tăng rồi.
Có khi không lộ ra thì cô cứ giả ngu sau đó cứ cướp sắc của anh cả đời không tính trả tiền luôn.
Nhưng mà dù sao anh cũng là chồng hợp pháp, để cô cướp sắc mà cũng so đo sao?
Trì Thầm Yến trong lòng vừa nghĩ vừa nhìn Lộ Lê.
Anh hận bản thân không thể nào tức giận với cô được, không thể nhẫn tâm, nên mới để cô lợi dụng đến giờ.
Anh liền ép bản thân tàn nhẫn một chút, xoay người rời đi.
Lộ Lê bị bỏ lại, cũng không muốn đi xem anh muốn làm gì, đang bận ảo não vì lúc nãy mình đã bị chơi một vố.
Buổi tối.
Bởi vì mộng du, Lộ Lê cứ thế mà nằm trên giường của Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến lên giường.
Lộ Lê thấy anh đang leo lên giường, vì để thể hiện sự bất mãn của bản thân, liền giả bộ tức giận, “hừ” một tiếng, trở mình, quay lưng lại với anh.
Trì Thầm Yến chỉ nói một câu “Ngủ đi.” xong tắt đèn.
Bóng tối bao trùm phòng ngủ.
Lộ Lê trợn mắt, vốn đang đợi Trì Thầm Yến phản ứng gì đó, kết quả lại nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của anh.
Có điểm ngốc.
Anh anh anh thật sự đi ngủ?
Không phải bây giờ anh phải dỗ cô sao?
Sao hôm nay anh cũng không có ôm cô?
Chính là phải ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt cô chứ?
Lộ Lê đợi một lúc, lặng lẽ xoay người, muốn nhìn rốt cuộc là anh làm sao.
Kết quả lại nhìn thấy lưng anh, cả đêm nay anh quyết định quay lưng với cô mà ngủ.
Lộ Lê mờ mịt.
Trì Thầm Yến sao lại thành ra thế này chứ!
Đây là hành động mà một người đàn ông yêu vợ nên có sao?
Cô chỉ có lỡ khen idol giống như khen anh trước đây thôi mà.
Thế mà liền mặc kệ cô cứ thế ngủ?
Keo kiệt, quỷ keo kiệt, thật sự rất keo kiệt.
Lộ Lê càng nghĩ càng không phục, không thể để Trì Thầm Yến ngủ yên được, vì thế liền động tay động chân, gác lên người anh.
Lộ Lê đem tay chân gác hết