Sơn móng tay
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trên đời này chính là có một loại sinh vật, nhìn thì chẳng hại đến ai, nhưng mà lúc nào cũng như một con ruồi cứ vo ve bên tai mãi, đuổi thì không đi, nhưng bắt cũng không được.
Lộ Lê không biết có phải cô lớn lên hiền lành quá, nhìn qua dễ bị bắt nạt, nên mấy cái bông sen trắng này mới cứ hết lần này đến lần khác muốn vượt mặt cô không.
Cô đấm đấm ngực, tự nói với lòng mỗi lần tức giận thì sẽ đau ngực, vì loại phụ nữ này mà bị đau ngực thì không đáng.
Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng làm xong việc, đi về phòng ngủ với Lộ Lê.
Anh thấy Lộ Lê còn chưa đi ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường, lúc cô thấy anh tiến vào, đôi mắt rất mong chờ.
Ừm, biểu cảm này thì chắc là trong lòng có điều muốn nói rồi.
“Có chuyện gì sao?” Trì Thầm Yến hỏi, ngồi lên giường.
Lộ Lê đem điện thoại đưa cho anh: “Nè, anh xem đi.”
Trì Thầm Yến nhìn điện thoại, Lộ Lê gác cằm lên vai anh.
Trì Thầm Yến cau mày xem một lượt, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lộ Lê.
Lộ Lê biết anh lo lắng cái gì, nói trước: “Em không có tức giận với anh nha.”
“Em cũng không phải thứ vô lý đến thế. Em chỉ cảm thấy cô ta phiền quá đi, em biết anh chắc chắn cũng thấy cô ta rất phiền.”
“Hai chúng ta bây giờ không phải là cùng một chiến tuyến sao?” Cô nâng nâng cằm.
Trì Thầm Yến nhẹ nhàng thở phào, xoa xoa tóc cô: “Đúng rồi.”
***
Bạch Thiên Nghênh tuy rằng mang danh nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, nhưng mà cơ bản cũng chỉ có chút danh tiếng trong giới thời trang thôi. Chương trình “Tôi là nhà thiết kế” này chính là bước đệm để khán giả trong nước dần biết đến cô ta, lại thêm hot search sau tập ba, có không ít người bắt đầu chú ý đến nhà thiết kế xinh đẹp như tiên nữ, đến khóc cũng đẹp này.
Sau đó, thông tin cá nhân cũng bị đào lên, hóa ra người này vừa xinh đẹp vừa tài hoa nhưng lại có xuất thân từ cô nhi viện, từ nhỏ đã lớn lên ở đó. Từ bé, cô đã yêu thích việc thiết kế trang phục, cố gắng hết sức mà học hành, vì theo đuổi ước mơ, nhờ làm công kiếm tiền cùng với tiền học bổng mà một mình đi du học nơi nước Mỹ, cuối cùng lấy được thành tích tốt nghiệp xuất sắc, trở thành một tài năng mới trong giới thời trang.
Sự nghiệp vượt lên trên thân phận, lại thêm chuyện xưa cũ, lớn lên cũng xinh đẹp, là người vừa ưu tú lại vừa độc lập, lại còn có thêm mối tình đầu thần thần bí bí, Bạch Thiên Nghênh mấy ngày nay đột nhiên trở thành đề tài bàn tán của mọi người, fans theo dõi tăng lên vô số, hot đến mức sắp đuổi kịp mấy tiểu hoa tuyến hai tuyến ba rồi.
Có không ít fans ở Weibo của cô ta hỏi mối tình đầu là ai, hỏi hai người còn qua lại không, hỏi có thể quay về đến với nhau lần nữa không.
Có tạp chí còn mời Bạch Thiên Nghênh đến chụp ảnh bìa nữa.
Trong studio, máy quạt thổi tóc bay lên, Bạch Thiên Nghênh đứng trước phông trắng, theo điệu nhạc mà tạo dáng chụp hình, độ chuyên nghiệp không hề thua kém người mẫu. Hai năm trước, lúc YING vừa mới ra mắt, có rất nhiều trang phục đều do cô ta tự mặc tự chụp, cho nên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi chụp xong bức cuối cùng, trợ lý đưa cho cô ta một ly nước, Bạch Thiên Nghênh dùng ống hút uống, đứng trước máy tính mà nhìn hình chụp của mình hôm nay, sau đó gật gật đầu với nhiếp ảnh gia, ý nói rất vừa lòng.
“Hôm nay kết thúc tại đây.”
Nhân viên công tác ở studio coi như kết thúc công việc của một ngày.
Bạch Thiên Nghênh đi đến phòng thay đồ đổi trang phục, lúc bước ra, trợ lý còn thì thầm bên tai cô ta vài câu.
“Chị Thiên Nghênh có đi không?” Trợ lý thì thầm hỏi.
Bạch Thiên Nghênh suy nghĩ một chút, sau đó cười: “Sao lại không đi chứ.”
Địa điểm là ở một tiệm cà phê.
Cô ta được phục vụ dẫn đến một phòng, gọi trước một ly cà phê.
Chỉ là cô ta đã tới rồi nhưng người mời chưa thấy đâu.
Bạch Thiên Nghênh dùng muỗng nhỏ khuấy cà phê, nhìn về khoảng không phía trước, như suy tư gì đó, còn có chút hồi hộp.
Chừng mười phút sau, phục vụ dẫn thêm một người vào phòng, đứng trước mặt cô ta: “Ngại quá Bạch tiểu thư, để cô đợi lâu.”
Bạch Thiên Nghênh ngẩng đầu, nhìn xem trước mặt mình là ai, lại nhìn theo ra sau anh ta, như tìm kiếm gì đó.
Thư ký Chu bỏ phong bì trong tay ra, ngồi xuống: “Xin chào Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp. Tôi là thư ký của Trì tổng, họ Chu.”
Lần trước gặp mặt là lúc gặp Trì Thầm Yến cùng với bạn học cũ bàn công chuyện, Bạch Thiên Nghênh tự ý muốn đi theo bạn học kia, lúc nhìn thấy Trì Thầm Yến, thư ký Chu cũng ở đó, hai người cũng có chào hỏi qua.
Bạch Thiên Nghênh nhìn thư ký Chu nhíu mày: “Thầm Yến đâu rồi?”
Thư ký Chu trên mặt vẫn rất nghiêm túc: “Trì tổng tan làm đã về nhà với phu nhân rồi, rất bận, nên để tôi đến đây trao đổi với cô.”
Giống như để nhắc nhở cô ta không được tự ý gọi thẳng tên, anh còn nhấn mạnh ở hai chữ “Trì tổng”.
Bạch Thiên Nghênh không ngờ Trì Thầm Yến tìm cô ta nhưng lại cử thư ký tới gặp, nghe được câu “Về nhà với phu nhân” cảm thấy thật chói tai.
“Không phải bảo có chuyện cần nói sao?” Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhàn mở miệng hỏi. “Tôi rất bận, nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước.”
Thư ký Chu so với cô ta còn bình tĩnh hơn, bình tĩnh không khác gì một con robot. “Lần này tôi đến đây là muốn thông báo với Bạch tiểu thư, mong cô ngừng nhắc lại chuyện phát sinh với Trì tổng từ mười năm trước, cũng đừng chủ động xuất hiện trước mặt phu nhân. Bạch tiểu thư là người hiểu lý lẽ, nên chú tâm phát triển sự nghiệp trong nước, mong cô tôn trọng Trì tổng và phu nhân.”
Bạch Thiên Nghênh vừa uống cà phê vừa nghe, nghe được câu cuối cùng, bàn tay nắm ly sứ siết chặt lại, khớp xương nổi lên trắng bệch.
Nhưng bàn tay đang siết chặt cũng nhanh chóng thả lỏng ra, cô ta buông ly cà phê, nhìn thư ký Chu.
“Là Trì Thầm Yến cử anh đến đây nói với tôi những lời này sao?”
Cô ta cười cười: “Tại sao anh ấy không tự mình đến đây?”
“Bạch tiểu thư.” Trên khuôn mặt nghiêm túc của thư ký Chu cuối cùng cũng có chút biểu cảm khác, trong đôi mắt đằng sau mắt kính không giấu được tia thiếu kiên nhẫn.
Bạch Thiên Nghênh ngẩng đầu lên: “Tôi cũng không có động đến ai, mời anh về nói cho Thầm Yến biết, đoạn tình cảm kia không thuộc về anh ấy thì cũng thuộc về tôi, tôi không có đi khắp nơi thông báo nam chính là ai, mong anh ấy yên tâm, tôi chỉ muốn hoài niệm quá khứ thuộc về mình thôi, trừ khi anh ấy có thể xóa đi ký ức trong đầu tôi.”
“Tôi cũng không có chủ động xuất hiện trước mặt ai hết, tôi bây giờ ở thành phố S, chạm mặt ai đó cũng đều rất bình thường.”
“Còn nữa, tôi bây giờ muốn phát triển trong nước, vậy ý của thư ký Chu là, chỉ cần tôi lơ là, nhớ thương ký ức của mình, thì sẽ bị phong sát, còn có thể bị hủy thi diệt tích sao?”
“Tôi không cảm thấy cách này hợp lý, đặc biệt là khi nói đến thân phận của anh ấy.”
Cô nói xong, trực tiếp cầm túi xách, rời đi.
Thư ký Chu vẫn ngồi yên ở đó, trên mặt cũng thả lòng, biểu tình vô cùng phức tạp.
Lần trước chỉ dọa đôi ba câu là đã dọa cho tiểu minh tinh tuyến mười tám bỏ chạy, nhưng mà so với người bây giờ, đẳng cấp cách nhau như trời với đất.
****
Trong nhà, Trì Thầm Yến nghe thư ký Chu báo cáo qua điện thoại xong, nhíu mày.
Anh bỏ điện thoại xuống, đi tìm Lộ Lê.
Bộ phim điện ảnh của Lộ Lê sắp vào giai đoạn tuyên truyền, cô cũng đâu thể phủi tay làm ngơ, mỗi giai đoạn đặc biệt đều theo sát, nên bây giờ cũng hơi bận rộn.
Trì Thầm Yến vào thư phòng, thấy Lộ Lê ngồi bên bàn máy tính, trong tay cầm ly nước, mang tai nghe, biểu tình rất nghiêm túc, hình như đang họp qua điện thoại.
Lộ Lê nghe thấy tiếng động, thấy anh đi vào, hướng về phía anh vẫy tay, ý bảo đừng lại đây quấy rầy.
Trì Thầm Yến lui ra ngoài.
Chừng nửa tiếng sau, Lộ Lê từ thư phòng bước ra.
Lúc nãy là thư ký Chu gọi điện báo cáo cho cô.
Sau khi nghe xong cái gì mà “Đây là quá khứ thuộc về tôi”, “Chạm mặt ai kia cũng