Vòng bạn bè
Editor: Cheese
Trì Thầm Yến cả người cứng đờ như pho tượng.
Kể từ lúc Lộ Lê trở nên bất bình thường, anh vẫn luôn đau đầu nhất là chuyện này.
Trong phòng ngủ rèm cũng đóng rồi, bóng đêm bao trùm.
Trì Thầm Yến tuy đã mở mắt, nhưng cũng không nói chuyện.
Anh cảm nhận được người con gái nằm trên ngực mình, sau đó lại nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, giả bộ đang ngủ, chưa bị cô đánh thức.
Lộ Lê phát hiện Trì Thầm Yến không có phản ứng gì, chắc ngủ rồi.
Vì thế cô lại chọt chọt người anh thêm một chút, kết quả là anh vẫn không tỉnh.
Trì Thầm Yến kiên nhẫn đợi Lộ Lê thấy anh đã ngủ thì sẽ từ trên người anh mà đi xuống.
Không lâu sau quả nhiên cô gái nhỏ cũng an phận.
Anh buông lỏng thở khẽ một hơi, đột nhiên cảm thấy trong ngực ấm áp.
Lộ Lê đã tự mình cởi nút áo trên người anh, hôn lên xương quai xanh của anh mấy cái.
Giờ thì có là tiên anh cũng không thể ngủ nổi.
“Lộ Lê.” Anh mở mắt, đưa tay mở đèn ngủ, sau đó nhích người ra một chút.
Lộ Lê: “Ông xã tỉnh rồi à?”
Trì Thầm Yến nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của Lộ Lê, hít một hơi.
Anh nói: “Vết thương trên đầu em vẫn chưa ổn, để anh qua bên kia ngủ.”
Anh xốc chăn lên đứng dậy khỏi giường.
Lộ Lê thấy thế liền bắt lấy tay anh: “Ông xã!”
Trì Thầm Yến xoay người, Lộ Lê liền cảm thấy không vui.
Lộ Lê: “Vết thương trên đầu thì có liên quan gì chứ? Bị thương có một chút xíu hà, em cũng không thấy đau, cũng đâu có gì đáng ngại.”
Trì Thầm Yến bất đắc dĩ, lần đầu tiên tìm cách dỗ cô: “Anh… là đang suy nghĩ cho em, ngoan một chút nào.”
Lộ Lê nghe xong, trong lòng càng suy sụp.
Cô không phải ngu ngốc gì, cô có thể nghe ra được là anh đang thoái thác, không muốn gần gũi cô.
Cô cảm thấy mình thật sự thất bại quá rồi.
Vì thế, Lộ Lê rầu rĩ hỏi anh một câu: “Ông xã à, em xấu lắm sao?”
Trì Thầm Yến không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, liền kinh ngạc nhìn cô, sau đó nhìn thấy nước mắt tràn ngập trong khóe mi của cô.
Cô vốn dĩ kế thừa dáng vẻ hoàn mỹ cùng nhan sắc đỉnh cao của mẹ mình, từ đầu đến chân không có khuyết điểm, đến cả vết thương trên trán bị băng bó nhìn cũng vô cùng đáng yêu.
Trì Thầm Yến không dối lòng mà trả lời: “Không có.”
“Em rất xinh đẹp.” Lời này là lời thật lòng.
Lộ Lê giương mắt nhìn anh, biểu tình đầy u oán: “Vậy vì sao anh không muốn gần gũi em?”
“Không được tìm lý do mà qua loa với em.”
Trì Thầm Yến không biết phải giải thích với Lộ Lê thế nào.
Trước kia, khi hai người gần gũi nhau, giữa họ có giao ước gì cả hai đều hiểu rõ. Dù không có tình cảm gì, nhưng đều là anh tình tôi nguyện mà tiến tới.
Hiện tại anh rất rõ ràng, nhưng Lộ Lê đối với anh lại không phải như vậy. Nếu bây giờ anh gần gũi cô, anh liền cảm giác như mình đang thừa nước đục thả câu, tội lỗi không thôi.
Lộ Lê thấy Trì Thầm Yến không nói lời nào, từ trên giường mà bò dậy.
Cô đứng ở trên giường, so với Trì Thầm Yến đang đứng trên mặt đất thì cao hơn anh một chút. Cô vươn tay, đầu tiên là ôm lấy cổ Trì Thầm Yến, sau đó từng chút một mà dán sát vào người anh.
Trì Thầm Yến không thể né tránh, đành phải ôm lấy cô.
Lộ Lê nhìn vào mắt anh, mềm mại kêu một tiếng “Ông xã”
Trì Thầm Yến liền đáp lại: “Ừ.”
Lộ Lê nhìn anh nói: “Thật sự là có thể mà.”
Cô rũ mắt nhìn môi anh, không nói gì, sau đó nhắm mắt lại rồi chậm rãi hôn lên.
Lộ Lê hôn anh, môi mềm lướt qua như lông chim mà khơi gợi dục vọng của anh.
Trì Thầm Yến để cô nằm lên giường, cô cũng ôm chặt bàn tay anh đang lướt qua trên người mình.
Hô hấp dần tăng lên, Trì