Suy nghĩ quá nhiều
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lộ Lê lần đầu tiên trải nghiệm cái gọi là “thất tình”, khóc một hồi thật lâu.
Trước đây, lúc thích thầm thì còn ở trong lòng mong chờ gặp mặt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh từ xa là cô đã lặng lẽ tránh đi.
Trì Thầm Yến đương nhiên cũng chú ý đến việc cô gái nhỏ tránh mặt anh.
Anh hít một hơi, tự nói với lòng đây là biện pháp tốt nhất.
Lộ Lê suy nghĩ rất nhiều.
Lý trí nói với cô rằng, Trì học trưởng làm thế là không sai. Nếu như anh trực tiếp chấp nhận cô, như thế mới chứng minh anh là một kẻ biến thái. Nhưng mà về mặt tình cảm, chưa kịp tỏ tình đã bị phát phiếu bé ngoan, Lộ Lê cũng chẳng vui vẻ nổi.
Từ trong đáy lòng đem anh ra lăn lộn mắng chửi một hồi, sau đó lại còn ghét bỏ thân phận học sinh cấp hai của mình mấy trăm lần nữa.
***
Một thời gian sau, Lộ Lê vốn còn định dành cái cuối tuần ở trong trường để liếm vết thương lòng, ai dè nhận được điện thoại, là anh hai Lộ Khiêm muốn đến thăm cô.
Lộ Lê nắm chặt điện thoại, thật cẩn thận hỏi: “Là ba ba kêu anh qua à?”
Dù sao thì cũng hiểu rõ mà, giống như hồi trước ba ba kêu anh đưa cô đi học vậy đó.
Nếu không cớ gì mà Lộ Khiêm lại chạy đến đây thăm cô. Bọn họ cũng chẳng phải huynh muội tình thâm gì, cũng chỉ là loại anh em plastic cùng cha khác mẹ trong giới hào môn thôi.
Lộ Khiêm nghe xong, ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Là anh tự mình đến thành phố S, sẵn tiện đến thăm em.”
Hóa ra là có việc, hèn chi.
Lộ Lê gật gật đầu, lại cảm thấy Lộ Khiêm thuận tiện ghé thăm cô cũng đủ phiền anh rồi, cô nhận không nổi, liền nói: “Hay là anh cứ lo việc của anh đi, không cần phiền phức qua đây gặp em đâu.”
Bên kia nghe cô nói xong, liền trầm mặc.
Lộ Lê nói xong, siết chặt điện thoại, không dám cúp máy trước.
Cuối cùng, Lộ Khiêm mở miệng: “Trưa thứ bảy, 11 giờ, anh đến cửa ký túc xá đón em.”
Lộ Lê: “?”
Lộ Khiêm cúp điện thoại rồi.
Lộ Lê nhìn giao diện cuộc gọi kết thúc, khó hiểu.
Trưa thứ bảy, 11 giờ, Lộ Lê chạy xuống dưới lầu.
Cô thấy Lộ Khiêm đã đứng bên dưới, mặc nguyên một bộ đồ thể thao màu đen, đúng kiểu thời trang của nam sinh viên.
Lộ Lê còn phát hiện có nhiều nữ sinh đi ngang qua chú ý Lộ Khiêm, nguyên nhân đơn giản thôi, Lộ Khiêm đẹp trai.
Điểm này coi như vô tình chọt trúng lòng hư vinh của Lộ Lê, cô chạy qua, đứng trước mặt Lộ Khiêm, gọi một tiếng; “Anh hai.”
Lộ Khiêm nhìn Lộ Lê từ trên xuống dưới một phen.
Đi trao đổi ở thành phố S hai tháng, hình như không có ốm xuống, còn có cao lên một chút.
Anh chỉ “Ừ” một tiếng. “Đi thôi.”
“Đươc ạ.” Lộ Lê như một con chim nhỏ mà đi theo anh.
Anh em gặp nhau cũng chỉ đơn giản là đi ăn một bữa cơm, hỏi thăm đôi ba câu. Lộ Khiêm hỏi Lộ Lê muốn ăn gì, Lộ Lê liền nói muốn ăn lẩu cay quán ven đường gần trường.
Sau đó, Lộ Khiêm dắt Lộ Lê đi qua quán lẩu cay.
Anh nhìn vào tủ lạnh chất đầy đồ ăn trong tiệm, xong lại nhìn thấy cánh quạt dính đầy dầu mỡ, nhăn mày.
Lộ Lê vốn còn định hôm nay chủ yếu sẽ ăn bò viên thôi, một chân đã bước vào quán rồi, đang định hỏi sao Lộ Khiêm không đi vào, kết quả quay đầu lại thì thấy Lộ Khiêm đang nhíu mày.
Lộ Lê lúc này mới để ý là có thể mình sắp gặp rắc rối rồi.
Cô cuống quýt sửa lỗi, đem chân đã bước vào rụt lại: “Không, không có, đi lộn quán rồi, em không muốn ăn cái này.”
“Tiệm này em chưa có ăn bao giờ!”
Lộ Khiêm nhìn Lộ Lê, không biết có nên tin cô không.
Lộ Lê cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cuối cùng, hai người đến một tiệm lẩu không quá xa trường học lắm.
Bởi vì là cuối tuần, trong tiệm có không ít học sinh của trường trung học thành phố S, một tốp, lại một tốp đi vào, tuy trên người không mặc đồng phục