Trưởng thành
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Sau đó, Lộ Lê cả ngày đều chỉ đắm chìm vào nụ hôn kia, không ngừng nhớ lại cảm giác khi hơi thở của anh phả lên mặt cô, sau đó không ngừng tưởng tượng, nếu như không có ngón tay kia ngăn lại, hôn trực tiếp thì sẽ như thế nào.
Anh chẳng lẽ không muốn hôn cô thật à? Chắc chắn trong lòng anh cũng muốn hôn cô.
Lộ Lê biết Trì Thầm Yến có từ chối cô chuyện gì đi nữa thì cũng có một chuyện anh sẽ không từ chối, đó là kèm cô học.
Vì thế, tuần nào Lộ Lê cũng hẹn Trì Thầm Yến ra thư viện giảng bài, đây cũng chính là chuyện hẹn hò thân mật nhất của hai người.
Nhờ có Trì Thầm Yến dạy kèm, kết quả kiểm tra giữa kỳ của Lộ Lê từ vị thứ 12 từ dưới đếm lên đã biến thành vị trí 12 từ trên đếm xuống.
Nhưng mà Lộ Lê cũng không vui vẻ gì.
Bởi vì kỳ thi giữa kỳ này đã đánh dấu việc cô chỉ còn nửa học kỳ trao đổi ở trường trung học thành phố S thôi.
Học kỳ sau, kết thúc kỳ trao đổi, cô phải về lại Hong Kong, thế bạn trai tương lai của cô phải làm sao bây giờ? Bọn họ không lẽ mỗi người một nơi ư?
Lộ Lê liền ngồi nói với Trì Thầm Yến mối lo trong lòng.
Trì Thầm Yến nghe xong, bất đắc dĩ ôm trán, nói: “Lộ Lê, anh với em còn chưa có yêu đương với nhau.”
Cho nên không cần phải có cái cảm giác mỗi người một nơi gì đó.
Lộ Lê biết trong lòng Trì Thầm Yến cứ chấp nhất như vậy, dẩu miệng; “Vậy anh không lo lắng gì hết à?”
Hình như chỉ có một mình cô lo lắng việc phải rời xa anh thôi, còn anh về căn bản không hề để ý đến việc này.
“Để em nói cho anh nghe nhé, ở Hong Kong có rất nhiều nam sinh theo đuổi em, anh không sợ em về đó thích người khác xong rồi bị người khác cướp đi mất à?”
Trì Thầm Yến nghe Lộ Lê nói “thích người khác” liền thấy không khỏe.
Anh không biết là cô gái nhỏ này tình cảm đối với anh kéo dài được bao lâu, có khi đến khi cô về nhà rồi, một thời gian ngắn sau đã mau chóng quên anh đi.
Thật ra, lúc anh đồng ý đợi cô lớn lên rồi hai người mới chính thức quen nhau, lúc đó anh chỉ coi đó là một kế hoãn binh thôi, bởi vì có khi không cần đợi đến cô trưởng thành mà chỉ một thời gian nữa, cô đã quên mất là mình từng thích anh.
Nhưng mà, rõ ràng là anh vẫn luôn nghĩ như thế, nhưng không biết vì sao, trong lòng Trì Thầm Yến lại thấy không cam lòng.
Trì Thầm Yến ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lộ Lê: “Em sẽ như thế thật sao?”
“A?” Lộ Lê còn đang muốn uy hiếp Trì Thầm Yến một chút, không ngờ lại bị anh hỏi ngược lại như thế.
Ý hỏi cô sẽ xa mặt cách lòng à?
Cô đương nhiên sẽ không có rồi!
Lộ Lê ưỡn ngực, nói: “Chẳng lẽ trong mắt anh em là người như thế à? Tin tưởng đâu rồi? Người với người tin tưởng lẫn nhau đâu?”
Trì Thầm Yến cười một chút.
Anh ngẩng đầu sờ sờ vuốt bộ lông đang xù lên của Lộ Lê, nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Anh đợi em.”
Lộ Lê bị Trì Thầm Yến đột nhiên nghiêm túc làm cho ngây ngốc.
Cô không có quen việc anh nghiêm túc như vậy với cô, còn cho rằng anh sẽ nói là cô còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều vậy đâu.
Lộ Lê cúi thấp đầu, bối rối trong chốc lát, mở miệng nói: “Em, em là người đáng tin nhất.”
Trì Thầm Yến nhẹ nhàng cười: “Ừ.”
……
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc mới đồng ý đi trao đổi còn cảm thấy một học kỳ thật lâu, ai dè trải qua rồi mới biết, một học kỳ ngắn ngủi biết bao.
Lộ Lê không cần thi cuối kỳ, ba mẹ cô sẽ đến thành phố S đón cô.
Trước ngày Lộ Hằng Vinh đến thành phố S một ngày, Lộ Lê nước mắt lưng tròng đi tìm Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến dùng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, nhớ gọi điện cho anh.”
Lộ Lê thút tha thút thít, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Trì Thầm Yến chuẩn bị vào đại học, cô cũng sắp hết kỳ trao đổi, hai người không thể mãi ở lại mái trường này được.
Trì Thầm Yến cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lộ Lê.
Hình như từ khi bắt đầu, anh đã xem nhẹ tình cảm của cô rồi.
Lần đầu tiên anh chủ động ôm Lộ Lê.
Cả một học kỳ Lộ Lê muốn được ôm một cái, mãi đến ngày cuối cùng điều ước mới thành hiện thực, liền khóc oa oa như một đứa trẻ.
Lộ Lê: “Em sẽ nhanh chóng trưởng thành, anh không được quên việc đã hứa với em đâu, hu hu hu hu…”
Trì Thầm Yến cười cười: “Sẽ không quên đâu.”
Lộ Lê siết chặt áo Trì Thầm Yến, đem nước mắt quẹt hết lên áo anh, vẫn không từ bỏ ý định, hỏi: “Ôm cũng ôm rồi, có thể hôn một cái không?”
Trì Thầm Yến gác cằm lên đỉnh đầu của cô, kiềm chế sự rung động của bản thân: “Không thể.”
Lộ Lê cũng đoán được là đáp án này, khóc thêm chút nữa.
Ngày hôm sau, Lộ Hằng Vinh lái xe đến trước cửa trường học.
Kỳ trao đổi của Lộ Lê chính thức kết thúc.
Cô một lần nữa trở về trường của mình, về lại lớp cũ, lại mặc bộ đồng phục xinh đẹp ngày xưa.
Lộ Lê chụp hình mình mặc đồng phục, gửi cho Trì Thầm Yến xem.
Trì Thầm Yến nhìn bức ảnh kia thật lâu, cuối cùng đặt nó làm hình nền điện thoại.
Hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên.
Lộ Lê biết Trì Thầm Yến đã thi đậu vào trường đại học T, cô cũng đã lên cấp ba rồi.
Thời gian ba năm, tuy không dài nhưng cũng không ngắn.
Lộ Lê ban đầu mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Trì Thầm Yến, kể cho anh nghe sự việc trong trường, sau đó luôn nhắc anh nhớ rõ là anh có gia đình rồi, có cả việc còn bao lâu nữa anh sẽ chính thức trở thành bạn trai của tiểu khả ái Lộ Lê.
Trì Thầm Yến cũng luôn đáp lại cô rất nghiêm túc, nhưng mà đa số đều chỉ dặn cô chăm chỉ học hành.
Kỳ nghỉ đông thứ nhất, Trì Thầm Yến vốn định đi đến Hong Kong, nhưng vì nhà có chuyện nên không đi được nữa.
Đến kỳ nghỉ hè, Lộ Lê lại bị mẹ đưa đi Úc trượt tuyết.
Cứ như thế, hai người dần ít liên lạc với nhau hơn.
Từ mỗi ngày đều nói chuyện cho đến chỉ còn nhắn tin mỗi dịp lễ tết.
Cho đến khi, Lộ Lê nhận được thư nhập học của đại học T, bối rối không biết có nên nói cho Trì Thầm Yến biết không.
Cô đã trưởng thành rồi.
Lộ Lê bây giờ nhớ lại ‘quá khứ oanh liệt’ theo đuổi bạn trai, cảm khái rất nhiều.
Nhưng cô lớn lên cũng hiểu rõ, Trì Thầm Yến như vậy cũng là một người rất có nguyên tắc.
Qua lại với một học sinh cấp hai mới mười lăm tuổi, chỉ riêng việc năm đó cô mới mười lăm tuổi thôi, ai nhìn vào cũng sẽ thấy anh là kẻ vô sỉ phạm tội.
Cho nên, lúc đó anh từ chối cô, lại vì trấn an cô mà đồng ý đợi cô lớn lên, sau đó mới chính thức quen nhau.
Cô bây giờ đã hiểu những gì Trì Thầm Yến làm lúc đó, cũng biết con nít cảm