Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu Nhân dùng thân phận bạn học cấp ba đến thăm Bùi Dao vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạng thái tinh thần của Bùi Dao đã khôi phục lại bình thường, nhưng vì không trang điểm nên sắc khí trên mặt cô ấy không còn khỏe như hôm qua nữa.
Chu Nhân mang theo một bó The Wedgwood màu hồng phấn.
“Hiện tại cô... không sao chứ?” Chu Nhân hỏi.
"Không sao, cảm ơn cô."
Hai người phụ nữ ở cùng nhau, lại là bạn học cũ đã nhiều năm không gặp nên không có chuyện gì để nói.
Bầu không khí trong có chút lạnh lẽo.
Bùi Dao chủ động mở lời: "Chu Nhân, cô vẫn như hồi cấp ba, không thay đổi chút nào."
"Làm sao có thể không thay đổi được? Tôi đã cao thêm 4cm." Vất vả mới từ 159cm lên 163cm, cao hơn 4cm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ Chu Nhân đã rất quan tâm đến chiều cao của mình, từ khi còn bé cô đã phát triển chậm hơn so với những người khác, khi còn đi học ở Mỹ, cô đã bị các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là đồ lùn. Sau này, trong giai đoạn phát triển đã cao hơn, khi lên cấp 3 cũng chỉ có 159cm. Khi đó, trái tim Chu Nhân như nát tan, cô ước mình vượt qua chiều cao siêu mẫu 178cm, hiển nhiên chỉ có thể đợi kiếp sau.
Bộ dạng Bùi Dao cười yếu ớt: "Ý tôi là, là tính cách của cô, cô vẫn hay ghen như trước, can đảm và cẩn thận, lại có chút ngây thơ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Nhân: "À..."
Chết tiệt, Chu Nhân vậy mà cảm thấy Bùi Dao không trang điểm trông có vẻ cũng có chút điềm đạm đáng yêu, không hiểu sao lại nảy sinh mong muốn bảo vệ cô ấy.
Nhìn lại mình, sáng nay cô trang điểm một tiếng đồng hồ trông có chút tinh xảo và tâm cơ.
"Có vẻ cô không thích tôi lắm nhỉ?"
Chu Nhân không ngờ Bùi Dao lại bộc trực như vậy, cô cũng không quanh co lòng vòng: "Đúng vậy, cô cũng không phải nhân dân tệ, tại sao tôi phải thích cô?"
Bùi Dao cười thành tiếng, lại bất ngờ ho khù khụ.
Chu Nhân vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng cho cô ấy, không khỏi cảm thán: "Cô nói cô có dáng người cao, trắng bóc. Như tình huống đêm qua, cô chỉ cần nắm chặt điểm chí mạng của tên khốn kiếp kia là được rồi, đảm bảo rằng gã sẽ đau đớn đến chết. "
"Cảm ơn cô, tôi vừa học được một chiêu khác."
"Không cần khách khí, girls help girls, điều nên làm hết."
Bầu không khí lại lầm vào khó xử lần nữa.
Sau khi suy nghĩ, Chu Nhân tìm ra một chủ đề: "Đúng rồi, hôm qua tôi làm hỏng giày của cô, tôi mua cho cô một đôi giày mới, Mach&Mach, mua rất khó! Tôi phải đợi rất lâu mới mua được."
Bùi Dao nói: "Thực ra, tôi không thích đi giày cao gót. Cô nói dáng tôi cao, tôi đi thêm một đôi giày cao gót nữa, cao hơn cả đàn ông bình thường. Hơn nữa giày cao gót không thoải mái bằng như giày bệt, nhưng công ty yêu cầu nên tôi chỉ có thể mang nó."
Chu Nhân ồ một tiếng tự nhủ: "Tôi cũng nghĩ giày cao gót khó đi muốn chết."
Cô đột nhiên nhận ra, ngày hôm qua cô cho rằng Bùi Dao đi giày cao gót để cố ý tranh giành nữ chính là quá đáng khinh, trong lòng lập tức cảm thấy mình thật sự là một thứ rác rưởi.
Nhưng Chu Nhân vẫn rất khó hiểu: "An Hối của cô cũng lạ thật đấy, còn quy định phụ nữ phải đi giày cao gót?"
Bùi Dao nói: "Sau chuyện này tôi có thể sẽ từ chức ở An Hối. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã bắt đầu làm việc ở An Huy, tôi chân nam đá chân chiêu để đạt được vị trí ngày hôm nay, nghĩ lại có chút xúc động. Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp cô làm gì đó?”
“Ăn bám.” Chu Nhân không cảm thấy xấu hổ chút nào: “Sau khi kết hôn với Tư Nhất Văn, tôi chuyên tâm ăn rồi chờ chết ở nhà.”
“Thật bất ngờ.” Bùi Dao nhìn Chu Nhân: “Trước kia tôi luôn coi cô là đối thủ của tôi, là mục tiêu của tôi. Trong suy nghĩ của tôi, cô làm việc gì cũng xuất sắc vô cùng, chỉ cần cô chịu làm là được.”
Chu Nhân cũng không nể mặt: "Cô thôi đi, đừng lấy lòng tôi, nghe như trà xanh vậy."
Nhưng Bùi Dao không hề tức giận: "Chu Nhân, thực sự hy vọng tôi vẫn còn có thể coi cô là đối thủ. Từ sau khi tốt nghiệp trung học, tôi thấy mình không còn cảm giác nhiệt huyết sôi trào như khi thi đấu với cô như trước đây nữa."
Chu Nhân nghe vậy, lông mày cau lại càng lúc càng sâu, cô nổi da gà: "Bùi Dao, không phải từ hồi cấp ba cô đã thầm mến tôi rồi chứ?"
Bùi Dao: "..."
Xem như cô chưa nói gì.
Nhưng trong lòng Chu Nhân vẫn có chút không được tự nhiên.
Có câu nói cô giấu ở trong lòng đã lâu rồi, vốn dĩ hôm nay cô muốn gặp mặt Bùi Dao hỏi thử, nhưng cô vẫn không hỏi.
Trong thời gian học cấp ba, có tin đồn trong lớp rằng Tư Nhất Văn đã thầm mến Bùi Dao, đã viết một bức thư tỏ tình với Bùi Dao.
Chỉ là Bùi Dao đã từ chối lời tỏ tình của Tư Nhất Văn, hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Hai ngày sau, Chu Nhân và Tư Nhất Văn đi máy bay tư nhân trở lại nhà họ ở thành phố B.
Chiếc máy bay tư nhân Bombardier Global 7500 này là món quà sinh nhật của Chu Nhân tặng cho Tư Nhất Văn vào sinh nhật năm ngoái. Suy xét chồng mình một ngày phải làm trăm công ngàn việc, lại phải đi khắp nơi trên cả nước, với tư cách là một người nội trợ, Chu Nhân tất nhiên phải hết lòng hỗ trợ. Cô không chỉ hỗ trợ bằng lời nói, mà còn bằng vật chất.
Chu Nhân luôn mua đồ đơn giản, cô chọn Bombardier Global 7500 chủ yếu vì cảm thấy thoạt nhìn nó rất sang trọng và thoải mái. Đối với các thuật ngữ chuyên môn như "hành trình xa hơn và tốc độ bay tương đối cao", tất cả đều là thứ yếu so với cô.
Tất nhiên, Chu Nhân không bao giờ cân nhắc giá cả khi mua đồ, chỉ cần cô thích thì nhắm mắt mua thôi.
Nhà họ Chu kinh doanh theo phương thức đê điều, liên quan đến vô số sản nghiệp. Khi Chu Nhân được sinh ra, ông cụ nhà họ Chu đã rất vui mừng cho cô một số tiền tiêu