Thành phố A là một tỉnh du lịch trọng điểm, nơi đây bốn mùa như xuân, cảnh sắc ngập tràn, được mệnh danh là chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây là nơi xa xôi của thơ ca, quê hương của những giấc mơ, nhưng ánh nắng và tia cực tím mạnh cũng là sự thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi ra ngoài, Chu Nhân gần như trang bị đầy đủ, che kín hết những chỗ có thể che được, chống nắng 360 độ, ngay cả đôi mắt cũng không tha.
Chỉ số chống nắng: SPF1000.
Tư Nhất Văn thấy cô ăn mặc kín mít thế kia thì đôi mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhìn còn tưởng đang du lịch bên Dubai.
Chu Nhân kéo kính râm xuống, nháy mắt với Tư Nhất Văn: "Chống nắng kỹ càng mới là quan trọng nhất, tiểu tiên nữ không được để rám nắng."
Tư Nhất Văn tóm lấy mũ che nắng của Chu Nhân và nhắc nhở cô: "Tiếp xúc với ánh nắng nhiều hơn có thể thúc đẩy quá trình chuyển hóa vitamin D3 trên bề mặt da thành vitamin D, ngăn ngừa thoái hoá canxi trong cơ thể."
Chu Nhân tức giận trừng Tư Nhất Văn: "Thầy Tư dông dài ơi, thế chứ bao thuốc lá người ta cũng ghi là hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy, sao anh vẫn hút làm gì?"
Tư Nhất Văn: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chưa từng hút một điếu thuốc nào trước mặt cô.
Chu Nhân ân cần đưa cho Tư Nhất Văn một chiếc mũ lưỡi trai màu đen: "Anh có biết là hồi huấn luyện quân sự ở trường cấp ba, em bị phơi nắng đến tróc da luôn không?"
“Ừ.” Anh biết.
"Ừ cái gì mà ừ, chắc chắn là anh không biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Nhân kể khổ: "Giờ mà nghĩ đến cái hồi huấn luyện quân sự là em lại thấy như cơn ác mộng, anh không biết đâu, hồi đó em phơi nắng tróc hết da cổ, đến hôm sau huấn luyện tiếp, trời ạ… mồ hôi chảy ròng ròng xuống vết thương cũ, đau muốn xỉu."
Tư Nhất Văn đáp lời bằng một giọng nhẹ nhàng hơn: "Ừ."
Anh biết.
Chu Nhân đổi hướng cuộc nói chuyện: "May mà em có ý chí ngoan cường, tinh thần bất khuất, dù đau đớn đến mấy cũng nghiến răng kiên trì. Thanh niên phải mạnh, đất nước mới mạnh, em là dẫn chứng hoàn hảo nhất về một thanh niên đương đại ưu tú có phẩm chất tốt. "
Sự đau khổ tích tụ chỉ một giây trước đã được chữa lành ngay lập tức, Tư Nhất Văn xoa đầu Chu Nhân: "Thanh niên đương đại ưu tú, đi thôi."
Về việc huấn luyện quân sự ở trường cấp ba, thật ra có một chuyện diễn ra tiếp theo mà Chu Nhân không biết.
Ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự trùng hợp xảy ra một cơn mưa lớn, các học sinh đã dầm mưa cả nửa tiếng đồng hồ trên bãi tập, một cách gọi nôm na là rèn luyện tinh thần ngoan cường cho các học sinh. Nhưng Chu Nhân bị sốt cao kèm viêm phổi vào đêm sau đợt huấn luyện quân sự, sau đó, cô nằm viện cả tuần và bỏ lỡ buổi khai giảng.
Với tư cách là bạn bè sống trong hai gia đình có truyền thống thân thiết, Tư Nhất Văn từng đến thăm Chu Nhân trong khu bệnh viện, nhưng chẳng may, lúc đó cô đang ngủ.
Tư Nhất Văn vẫn nhớ như in cảnh nhìn thấy Chu Nhân trong bệnh viện ngày hôm đó. Chu Nhân vừa mới kết thúc đợt huấn luyện quân sự, da mặt đã đen xuống vài tone, da cổ ửng đỏ, thậm chí bong tróc. Cô có lẽ rất khó chịu, hô hấp cũng không đều, khi ngủ, lông mày chau lại, khóe mắt ươn ướt.
…
Trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "Vòng Đời Bủa Vây" (*) , có một câu thoại kinh điển như thế này: "Đi du lịch là lúc mệt mỏi nhất, rắc rối nhất và cũng là lúc người ta có thể bộc lộ con người thật của mình. Chỉ những ai không ghét nhau sau một thời gian dài du lịch mệt nhọc mới có thể làm bạn với nhau."
(*) Nguyên văn: "Vi Thành", tác giả Tiền Chung Thư, sách được dịch và bán ở Việt Nam với tên Vòng Đời Vây Bủa
Tiểu thuyết còn viết: "Chuyến đi trăng mật thay vì sau khi kết hôn thì hãy theo thứ tự ngược lại. Nên đi du lịch cùng nhau trước một tháng, nếu sau một tháng tàu xe mệt mỏi mà đôi bên vẫn không khám phá ra điểm đáng ghét của nhau, không cãi nhau và vẫn muốn duy trì hôn ước ban đầu, thì đảm bảo rằng những cặp vợ chồng như vậy sẽ không ly hôn."
Nhưng tình huống này có vẻ không thể áp dụng với Tư Nhất Văn và Chu Nhân
Thứ nhất, hai người họ không phải một cặp.
Thứ hai, một hướng dẫn viên du lịch riêng được bố trí trong suốt chuyến đi.
Thứ ba, trừ khi có lý do đặc biệt, hai người sẽ không ly hôn vì lợi ích của họ bị ràng buộc.
Tuy nhiên, Chu Nhân vẫn thể hiện rõ sự kỳ vọng cho chặng đường ngắn ba ngày sắp tới.
Kỳ vọng khó tả.
Vì đây là lần đầu tiên cô đi chơi với Tư Nhất Văn.
Du lịch nội địa không thể thiếu những khoảnh khắc ngắm cảnh núi non và nghịch biển.
Hành trình trong ba ngày cũng đầy ắp, nhưng không lãng phí thời gian cũng không quà dày đặc.
Sáng ngày đầu tiên, đến trung tâm hành hương đặc sắc nhất khu vực, đây là nơi sinh sống của các tín đồ và là ngôi chùa Phật giáo cao cấp nhất. Buổi trưa nghỉ ngơi dưỡng sức. Buổi chiều tiếp tục hành trình, đến công viên lâu đời nhất để thưởng thức cảnh quan thiên nhiên đặc sắc do chính thiên nhiên tạo ra. Vì ngày đầu tiên của chuyến đi khá mệt nên về khách sạn từ sớm để nghỉ ngơi mà không sắp xếp gì khác. Chu Nhân về khách sạn tắm rửa rồi ngủ thiếp đi, thậm chí cả trong mơ cô vẫn còn đang nắm tay Tư Nhất Văn chen chúc giữa đám đông
Xét thấy ngày đầu tiên Chu Nhân đã quá mệt, đại khái là ngày hôm sau đi xe buýt tham quan, buổi sáng ghé vào vườn hoa nhiệt đới, buổi chiều đi tới thung lũng Voi Hoang trong rừng mưa nhiệt đới, buổi tối tham gia tiệc lửa trại của địa phương, hàng ngàn người cùng nhau thả đèn nước.
Hiển nhiên Chu Nhân rất hài lòng với hành trình này, cô không cần làm bất cứ việc gì vất vả mà chỉ đơn giản là đi theo bên cạnh Tư Nhất Văn.
Trong hai ngày qua, Chu Nhân giống như một đứa trẻ lần đầu được du lịch cùng cha mẹ, trong lòng tràn đầy sự hứng khởi và tò mò về mọi thứ nơi đây. Cô luôn là như vậy, sợ bị cháy nắng, nhưng không sợ trang phục che chắn lỉnh kỉnh. Trên suốt đường đi, cô không hề tỏ ra yếu đuối hay mỏng manh, ngay cả khi chẳng may bị côn trùng cắn vào chân, cô cũng mặt lạnh thờ ơ.
Sau hai ngày, Chu Nhân đã hiểu và có cái nhìn khác hơn về Tư Nhất Văn. Trước đó, cô cứ nghĩ Tư Nhất Văn chột dạ, áy náy sau khi giấu mọi chuyện xấu nên mới ân cần quan tâm cô, nhưng bây giờ có vẻ như Tư Nhất Văn thật sự là một người rất chu đáo.
Câu mà Chu Nhân nghe Tư Nhất Văn hỏi nhiều nhất trong suốt chuyến đi là: "Có mệt không? Nếu mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."
Hoặc là: "Đau chân không? Ngồi nghỉ một chút đi."
Tuyệt vời hơn nữa là hôm nay, khi đi qua một vũng nước nhỏ, Tư Nhất Văn thậm chí đã bế cô lên, chỉ vì sợ cô bẩn chân.
Còn rất nhiều chi tiết khảo nghiệm ở nhiều chỗ như thế, cho nên Chu Nhân cảm thấy cuộc hôn nhân plastic giữa họ không hoàn toàn là plastic, thậm chí có thể tồn tại rất lâu.
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Nhân nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn và xem qua những bức ảnh phong cảnh khác nhau được chụp trong hai ngày qua, cô nằm sấp, hai chân lắc lư và ngâm nga những bài hát bằng ngũ âm.
Phải công nhận rằng phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp, có thể chụp ảnh và sử dụng nó làm hình nền điện thoại mà không cần qua bất kỳ bộ lọc nào.
Sau khi Chu Nhân đăng một loạt ảnh lên tài khoản Weibo "Tiểu Nhân Bách Biến" của mình, lần đầu tiên cô để lại một dòng caption: "Hành trình vui vẻ (≧▽≦), Nhất Nhất đáng khen (˘ ³˘)"
Khi cô chuẩn bị thoát khỏi Weibo, điện thoại của Chu Nhân đột nhiên rung lên liên tục.
Tân Ninh: "Vãi đạn, nhìn là muốn ói sáu ngày sáu đêm rồi!!!"
Tân