Tâm tình tốt đẹp giảm đi rất nhiều nhưng phải duy trì vẻ ngoài vui vẻ và hào phóng, để tránh cho người khác sẽ cảm thấy phu nhân tổng tài như cô có chút không có khí chất.
Chu Nhân biến Tư Nhất Văn thành kẻ tiểu nhân ở trong lòng, cô hóa thân thành Dung ma ma cầm kim tiêm lớn đâm điên cuồng trên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra thì lịch trình cả ngày hôm nay cũng được coi là hoàn hảo.
Dù sao thì các cuộc đàm phán hợp tác kinh doanh tiêu chuẩn cao, chính quyền địa phương cũng rất hoan nghênh sự xuất hiện của các doanh nhân. Không chỉ chiêu đãi rực rỡ, ngay cả phục vụ cũng là hạng nhất.
Buổi trưa, bữa ăn được phục vụ tại các nhà hàng đặc trưng của địa phương, biểu diễn ca hát và nhảy múa. Buổi chiều đoàn người cũng đi đến chân núi tuyết gần đó, cảm thụ phong cảnh kỳ diệu của thiên nhiên.
Nhưng Chu Nhân lại không quá vui vẻ.
Rõ ràng là đi núi tuyết mà cô trông chờ đã lâu, thậm chí phong cảnh càng đẹp hơn hai ngày trước nhưng cô lại không có lấy một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Tâm tư của cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tư Nhất Văn, không muốn có nhiều người xa lạ như vậy. Nhưng loại tâm tư này lại làm cho cô cảm thấy thập phần mâu thuẫn, giống như trở lại thời thơ ấu hành động theo cảm tính, dục vọng chiếm hữu bùng nổ.
Chu Nhân biết mình không nên như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầy, phiền quá đi mất.
Buổi chiều trở về nội thành Chu Nhân có chút say xe buồn nôn, cũng không mạnh mẽ ngụy trang nụ cười nữa, như một con vật nhỏ cuộn mình ở ghế sau xe.
Tư Nhất Văn săn sóc chăm chút nhưng Chu Nhân cũng không cảm kích. Làm phật lòng đại tiểu thư, tâm trạng không thoải mái, vì thế cũng muốn người khác không thoải mái.
Chu Nhân nhắm mắt hỏi Tư Nhất Văn: "Khi nào có thể trở về thành phố B? Em mệt rồi.”
“Không muốn chơi nữa à?”
“Ừ!” Giọng điệu rất nặng nề.
"Hồng Hưng và An Hối còn có hai ngày đàm phán hợp tác thương mại, nếu như em thật sự cảm thấy nhàm chán, anh sẽ sắp xếp người đưa em về thành phố B."
Chu Nhân nghe vậy mở mắt ra, dùng sức trừng Tư Nhất Văn: "Nhất Nhất, em cảm thấy hôm nay anh không đẹp trai chút nào hết!"
Dứt lời, Chu Nhân đắp chăn lên đầu, không muốn nghe giọng của Tư Nhất Văn nữa.
Tư Nhất Văn cũng không lên tiếng một hồi lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nghiêng người nhìn cô vợ nhỏ cố ý xa lánh mình, nhìn Chu Nhân giống như một con vật nhỏ nổi gai khắp người.
Cả ngày nay, Chu Nhân cũng không biểu hiện ra bất cứ điều gì không ổn, cử chỉ trao đổi cùng người khác rất thong dong. Duy chỉ khi đối mặt với anh thì coi anh như một khối không khí. Anh đưa nước cho cô, cô giả vờ không nhìn thấy; anh đưa tay muốn nắm tay cô, bị cô vô tình tránh đi.
Tư Nhất Văn cũng nhận ra: công chúa nhỏ nhà bọn họ lại mất hứng rồi.
"Chu Nhân, em đang dỗi anh sao?"
Chu Nhân không trả lời.
Đợi một lát, Tư Nhất Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc mu bàn tay Chu Nhân.
Chu Nhân bị điện giật lập tức rút tay về dưới tấm chăn mỏng, lại dịch sang bên cạnh.
Không gian ghế sau có lớn thế nào thì hai người bọn họ vẫn đang ở trên xe.
Tư Nhất Văn bá đạo ôm Chu Nhân vào trong ngực mình, thấp giọng chân thành hỏi bên tai cô: "Em nói xem anh có nên vui hay không? Có vẻ như đây là lần đầu tiên em giận anh."
“Anh buông ra."
"Anh không buông."
Chu Nhân chôn dưới chăn bỗng nhiên mặt đỏ tai hồng, dứt khoát giả chết.
Trên xe có tài xế, Tư Nhất Văn cũng không tiện, anh ôm chặt Chu Nhân, mút một ngụm lên lỗ tai đỏ bừng của cô.
Đó là vùng siêu nhạy cảm của cô.
Chu Nhân thăng thiên tại chỗ.
A a a a!
Tên đàn ông chó chết này được lắm!
Chỉ là Chu Nhân vẫn không hành động theo cảm tính, cô biết đây là công việc quan trọng của Tư Nhất Văn.
Giận dỗi thì giận dỗi, vừa xuống xe, Chu Nhân lại là phu nhân tổng tài hiểu chuyện, ngay cả góc độ tươi cười cũng tỉ mỉ tính toán.
Bùi Dao đi tới, vẻ mặt săn sóc ân cần quan tâm Chu Nhân: "Say xe phải không? Đường núi bên này đúng là hơi quanh co.”
Chu Nhân cười cười: "Ừ."
Bùi Dao: "Mỗi lần tôi say xe đều thích ngửi tinh dầu của vỏ quýt, tinh thần cũng đỡ hơn không ít, cô cũng thử xem."
"Cảm ơn."
Đám đông đến ân cần hỏi han.
Say xe là thật, vì thế bữa tối Chu Nhân hoàn toàn không có khẩu vị đi ăn.
Tư Nhất Văn thân là lãnh đạo Hồng Hưng, bữa tiệc buổi tối không thể vắng mặt, cho nên chỉ có thể để trợ lý bên cạnh đưa Chu Nhân về phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Chu Nhân chán ghét văn hóa bàn rượu của Trung Quốc, càng chán ghét xã giao, trở về khách sạn sẽ làm cho cô vui vẻ thoải mái hơn.
Trước đó có một số tin đồn, nói rằng văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn An Hối không tốt lắm. Giám đốc điều hành trung cấp bên An Hối dường như mê mẩn chuyện chúc rượu. Uống mấy ly rượu xuống bụng, phần lớn đàn ông sẽ bộc lộ bản tính, đề tài phong phú và những chuyện làm khó phụ nữ là chuyện thường xảy ra. Một vài người đàn ông như chưa từng thấy phụ nữ, bàn luận về những đề tài liên quan, trên mặt mấy người tai to mặt lớn này là một thái độ rất khó coi.
Điều này trái ngược rất lớn với trình độ văn hóa của các giám đốc điều hành công ty trong suy nghĩ của Chu Nhân, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không thích xã giao.
Chu Nhân từng tò mò hỏi Tư Nhất Văn, có phải tất cả doanh nghiệp đều là văn hóa bàn rượu như vậy hay không?
Không ngờ Tư Nhất Văn lại cười nhạt nói: "Đừng so sánh chúng ta với An Hối."
Khoảng chín giờ tối, Chu Nhân đang buồn chán xem TV, Tư Nhất Văn đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có ngủ chưa.
Biết được Chu Nhân chưa ngủ, Tư Nhất Văn hỏi: "Bữa tối có phải còn chưa ăn không?"
"Sao vậy?"
"Dẫn em đi ăn khuya, chợ đêm nơi này có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc."
Chu Nhân tham ăn vẫn chưa ăn tối, lại dối lòng: "Không muốn ăn cho lắm."
Tư Nhất Văn như biết tim và miệng cô không thống nhất, nói: "Anh bảo Tiểu Trần đến đón em nhé."
"Không cần."
"Cậu ấy ở dưới lầu khách sạn rồi."
Chu Nhân hừ nhẹ: "À."
Đối với mỹ thực, Chu Nhân luôn không thể chống cự.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, thay quần áo ra khỏi cửa.
Tư Nhất Văn lúc này còn ở một nhà hàng cách đó hai cây số, tiệc rượu tối nay được đặt ở đó.
Bây giờ thời gian không phải là muộn, chợ đêm cũng chỉ mới bắt đầu.
Chu Nhân tràn đầy chờ mong xuống xe, vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Tư Vũ.
Trợ lý Tiểu Trần của Tư Nhất Văn ý bảo Chu Nhân: "Tổng giám đốc Tư ở đại sảnh."
Chu Nhân gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đi trước đi, tôi đi nghe điện thoại."
Trước cửa lớn nhiều người ồn ào, Chu Nhân cầm điện thoại một mình đi đến bên cạnh hồ nước của nhà hàng nghe máy.
Nhà hàng này quy mô khổng lồ, bên trong nhà hàng có một cái động, thậm chí có thể trở thành một điểm tham quan.
Điện thoại vừa nối máy, giọng của Tư Vũ lập tức truyền đến: "Chị dâu!!!!! Là em nè! Em gái ngây thơ thiện lương đáng yêu của chị Tư Vũ đây!"
Phản xạ có điều kiện của Chu Nhân là đặt điện thoại di động ra xa một chút, để màng nhĩ khỏi bị thủng.
Tư Vũ nói: "Chị dâu, có chuyện muốn tìm chị giúp đỡ nè. Em nghĩ chị dâu thân yêu của em sẽ không từ chối em, còn sẽ hỗ trợ đầy đủ cho em nữa nè! Chị là chị dâu duy nhất và tốt nhất của em, chị nói có đúng hay không?"
“Đừng chụp mũ cho chị đây, nói thẳng ra đi.”
Tư Vũ làm nũng: "Chị dâu, chị đồng ý với em trước đi, van