Bùi Niệm ở bên cạnh, phát hiện chiếc xe kia đầu tiên. “Cẩn thận!” Cô kinh hãi hô to ra tiếng. Chị Lý thấy chiếc xe lao về phía mình, kinh ngạc tới mức ngây người. Nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt xe lao tới như bay. Trong thời điểm kinh động tinh thần như vậy, thân thể mảnh khảnh chạy ẩn hai người đi. Chị Lý chỉ nghe tiếng thắng xe vọng lại. Chị ta với Gia Gia bị đẩy lên ven đường, ngã xuống dưới, cả hai đều chỉ bị trầy da.“Cô chủ nhỏ thấy thế nào?” Chị Lý ôm Gia Gia, run rẩy dò hỏi thành tiếng. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Gia Gia không có chút máu nào. Cô bé ngồi ven đường, giơ cao tay nhỏ chỉ bóng người nằm ở đường: “Cô Lý, dì kia ấy, cô đi xem dì ấy có xảy ra chuyện gì hay không… “ Gia Gia khóc mất rồi. Dù sao con bé còn nhỏ, chưa từng thấy cảnh như thế bao giờ. Ven đường có nhiều người vây quanh, chị Lý chạy qua đỡ Bùi Niệm đang ngất xỉu: “Cô Bùi, cô Bùi, cô tỉnh lại đi.” Lúc này tài xế từ bước xuống xe, hoảng loạn: “Không phải tôi, không liên quan tới tôi, tại mấy người chạy loạn ở đường cái.” Xảy ra chuyện lớn vậy rồi mà tên này còn rũ bỏ trách nhiệm! Chị Lý hét lớn với hắn: “Chạy nhanh gọi cấp cứu hộ với…” …… Lục Thiệu Đình đang trong cuộc họp, nghe được điện thoại từ con gái. Con gái 4 tuổi của anh khóc, thở hổn hà hổn hển, nói không ra hơi: “Ba, xảy ra chuyện rồi, dì sắp chết…” Lục Thiệu Đình giơ tay bày tỏ tạm dừng hội nghị. Anh vội vàng dò hỏi: “Gia Gia, ai xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Ai sắp chết?” “Từ từ, không cần vội. Cứ nói chậm rãi cho ba.” Gia Gia khóc, thở hổn hà hổn hển: “Là một dì con không quen…”. Xem ra Gia Gia rất sợ hãi, Lục Thiệu đình an ủi con bé: “Gia Gia đừng sợ, con đang ở đâu mau nói cho ba? Ba qua gặp con nhé.” “Con ở bệnh viện.” Gia Gia nhìn người đến người đi trong bệnh viện, trọng nói vẫn xen