Sau khi Cố Tử Khâm đi ra, anh ta dừng trước một chiếc Bentley bên đường đối diện, “Tổng giám đốc Lục.”Cửa xe mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ cùng dáng người thon dài của người đàn ông. Nhưng người đàn ông đẹp như vậy, đáy mắt lạnh lẽo ảm đạm khiến người ta không rét mà run.“Cô ta ở lại?”“Tôi đã bỏ hành lý cô Bùi vào trong. Cô ấy hiện không xu dính túi, không đi đâu được, hẳn sẽ ở lại.” Giọng Cố Tử Khâm công kính vô cùng.“Thẻ đâu?” Giọng Lục Thiệu Đình vừa nhẹ vừa lạnh như cũ“Cũng đưa cho cô ấy rồi, mặt trái viết mật mã.”Ánh mắt Lục Thiệu Đình kích động một chút, “Cô ta còn nói gì?”“Cô Bùi hỏi chút tình hình của cô Gia Gia. Còn dò hỏi tôi có thể mang cô ấy đi gặp cô Gia Gia hay không.”“Đừng cho cô ấy gặp Gia Gia.”Ánh mắt Lục Thiệu Đình nhàn nhạt lướt qua tiểu biệt thự. Rèm cửa bị gió thổi bay múa cũng là lúc anh tựa thấy bóng hình cao gầy tinh tế bên cửa sổ....Bùi Niệm, bốn năm không thấy, biệt lai vô dạng*?Biệt lai vô dạng có hai nghĩa: ‘vẫn khỏe từ khi chúng ta không gặp nhau chứ?’ hoặc ‘rất vui được gặp lại’, ‘đã lâu không gặp’Bùi Niệm tắm rửa ở biệt thự nhỏ. Đã lâu rồi cô không được thoải mái tắm rửa như bây giờ. Sau khi dọn dẹp một chút, cô xách theo túi hành lý đáng thương rời đi. Tấm thẻ ở trên bàn chỗ Cố Tử Khâm đặt,