Tông Cảnh Hạo ngước mắt nhìn thời gian, bây giờ cách thời gian xảy ra sự việc khoảng bốn giờ đồng hồ, động tác cũng rất nhanh.
Đây là biết Lâm Tân Ngôn không đạt được mục đích ở đây mà chuyển phương hướng sang người cô để tâm nhất.
Tay cầm điện thoại của anh, từ từ siết chặt.
Không nghe thấy Tông Cảnh Hạo nói gì, Lâm Hi Thần có chút sốt ruột, dù sao bây giờ Hà Thụy Trạch cũng đang ở nhà, cậu cũng không dám tùy tiện nói chuyện với Trang Tử Khâm, lỡ bà không nhịn được rút dây động rừng để Hà Thụy Trạch biết thì không ổn.
“Cháu có cần phải báo cảnh sát không?” Lâm Hi Thần hỏi.
Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn suy tư một lát: “Báo cảnh sát với danh nghĩa gì?”Lâm Hi Thần nghẹn họng.
Hiện nay không có chứng cứ, cũng không thể công bố video kia, hơn nữa video đó cũng chỉ có một đoạn không nói lên điều gì.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Hi Thần sốt ruột hỏi.
Tông Cảnh Hạo tùy ý dựa vào bàn làm việc, ngón tay vuốt mép bàn, trầm tư một lát rồi hỏi: “Có muốn báo thù cho mami cháu không?”“Muốn.
” Lâm Hi Thần không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Cháu dám lấy thân mạo hiểm không?”Lâm Hi Thần sững sờ, rất nhanh hiểu ra ý của Tông Cảnh Hạo: “Ý chú là để cháu đi theo Hà Thụy Trạch, đợi tới khi chú ấy thật sự cưỡng ép chúng cháu thì chúng cháu có thể tìm được chứng cứ phạm pháp của chú ấy mà không cần liên lụy tới mami.
”Mặc dù nói Hà Thụy Trạch vô liêm sỉ nhưng công bố chuyện này ra thì danh tiếng của Lâm Tân Ngôn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn càng ngày càng thâm thúy, cái đầu nhỏ này cũng rất nhạy bén.
Nhanh như vậy đã hiểu ra ý anh.
“Cháu dám.
” Lâm Hi Thần dũng cảm nói: “Nhưng mà…”Mắt Lâm Hi Thần đảo quanh rồi lại im lặng.
Nếu mami biết Tông Cảnh Hạo dùng họ làm mồi nhử thì chắc chắn sẽ tức giận phải không?“Nhưng sao?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
“Không có gì.
” Lâm Hi Thần quyết định không nói.
“Cháu muốn giả thành dáng vẻ nào cũng được, cứ như mọi ngày đừng để chú ấy hoài nghi, điện thoại cháu bật thiết bị định vị lên, chuyện còn lại giao cho chú.
”“Ok.
”Lâm Hi Thần biết nên làm thế nào.
Cúp mày, Tông Cảnh Hạo ấn nút gọi nội bộ đểRất nhanh anh ta đã gõ cửa phòng làm việc.
Tông Cảnh Hạo nói một tiếng “vào đi” rồi anh ta mới mở cửa đi tới trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo thấp giọng nói với anh ta vài câu, nghe xong lời Tông Cảnh Hạo, ánh mắt Quan Kình nhìn sang Lâm Tân Ngôn, chuyện này nếu để cô biết thì liệu có không vui không?Dù sao lấy con của cô ra để mạo hiểm.
“Tôi biết rồi.
”“Đừng để xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, cậu đích thân làm đi.
”“Vâng.
”Lâm Tân Ngôn lấy tạp chí kinh tế tùy ý lật dở, cô không có hứng thú đọc, chỉ là nhàm chán giết thời gian thôi.
Dường như Tông Cảnh Hạo đang xử lý công việc với Quan Kình nên cô không làm phiền nữa.
Quan Kình ra ngoài, Tông Cảnh Hạo mới hỏi: “Có muốn đi xem họ đã nói chuyện xong chưa không?”Người anh chỉ là Tô Trạm và Vu Đậu Đậu.
“Được.
” Lâm Tân Ngôn đứng dậy rồi cởi tây trang trêи người ra.
Váy cô mỏng, trong phòng làm việc lại bật điều hòa, cô sắp khô hết người rồi.
Tay Tông Cảnh Hạo muốn khoác lên vai cô lại bị Lâm Tân Ngôn né tránh: “Anh còn như vậy là tôi giận đấy.
”Lâm Tân Ngôn thật sự xụ mặt.
Bây giờ quan hệ của họ dở dở ương ương, cũng vẫn chưa sáng tỏ.
Để người khác nhìn thấy thì không biết sẽ suy đoán thế nào.
Tông Cảnh Hạo không cưỡng ép, anh không vội, thời gian còn nhiều.
Tô Trạm và Vu Đậu Đậu đang ở phòng khách, cách văn phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo không xa, đi qua khu làm việc là tới.
Đẩy cửa phòng khách ra, Lâm Tân Ngôn bị phòng khách rộng lớn làm cho ngạc nhiên, trang trí ở đây hoàn toàn khác với văn phòng Tông Cảnh Hạo.
Bàn ghế làm việc màu đậm lộ ra vẻ trầm ổn, bức tường bằng thủy tinh, ánh sáng rất tốt, mỗi một chỗ đều được trang trí vô cùng đường hoàng, cho dù là cốc uống nước cũng có giá trị không nhỏ.
Lâm Tân Ngôn đại khái cũng hiểu ra, phòng khách dù sao cũng là nơi để tiếp đón khách, bàn chuyện công việc ở đây là thay mặt cho cả công ty.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, Vu Đậu Đậu liền trở nên căng thẳng, anh ấy vẫn luôn có chút gò bó.
Lâm Tân Ngôn tỏ ý bảo anh ấy đừng căng thẳng.
“Nói thế nào rồi?” Tông Cảnh Hạo kéo ghế ra ngồi xuống.
Tô Trạm không để ý đến đây, nâng cằm nhìn Lâm Tân Ngôn.
Nhìn từ đầu đến chân.
Rồi lại nhìn từ chân đến đầu.
Anh ấy cong môi: “Thì ra cậu thích kiểu này à? Trước đây không phải nói thích kiểu như Vi Vi à? Thay đổi khẩu vị rồi?”Tô Trạm biết Bạch Trúc Vi, biết quan hệ của cô ta và Tông Cảnh Hạo trước đây, cũng biết bây giờ cô ta là thiên kim nhà họ Hà, biết cô ta đổi tên nhưng anh không thích đổi cách gọi nên vẫn dùng tên trước kia để gọi cô ta.
“Khác biệt khá lớn.
” Rất rõ ràng Lâm Tân Ngôn và Bạch Trúc Vi không phải một kiểu hình.
Tông Cảnh Hạo ung dung thản nhiên, lạnh lùng nhìn người đang nói một mình ấy.
Tô Trạm cũng cảm thấy rất vô vị, vì thế thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm chỉnh