Hai chân Lâm Hi Thần vừa chạm đất, cậu đã tụt quần xuống ngay.
Hà Thụy Trạch quay người lại theo bản năng.
Lâm Hi Thần lén lấy điện thoại của Hà Thụy Trạch ra, vừa quan sát anh ta vừa tìm số của Tông Cảnh Hạo.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đặc biệt mẫn cảm với những chữ số kiểu này nên vừa nhìn đã nhớ.
Cậu vừa ấn được hai số, đột nhiên Hà Thụy Trạch lên tiếng: “Nhanh lên.
”“Ò.
” Lâm Hi Thần nhanh chóng nhập số điện thoại.
Đột nhiên Hà Thụy Trạch quay người lại, cũng may động tác của Lâm Hi Thần nhanh, kịp giấu điện thoại đi, tiếp tục ôm bụng giả vờ khó chịu.
“Tiểu Hi.
”“Ừm.
” Lâm Hi Thần ôm bụng, đau đớn rêи rỉ.
“Nếu như chú kết hôn với mami của cháu, cháu cảm thấy được không?” Hà Thụy Trạch hỏi dò.
Được con khỉ!Cậu bé mới không muốn anh ta kết hôn với mami mình, thà để mami ở bên cạnh gã phụ bạc còn hơn sống cùng anh ta.
Nhưng không thể nói như vậy, Lâm Hi Thần chớp mắt nói: “Rất…tốt ạ.
”Nói lời trái với lòng mình nên Lâm Hi Thần cảm thấy thật ghê tởm.
“Thật sao?” Hà Thụy Trạch còn hy vọng mình được Lâm Nhụy Hi chấp nhận.
Nếu như không phải hết cách thì anh sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại hai đứa nhỏ, chỉ là định giấu chúng đi, uy hϊế͙pLâm Tân Ngôn để cô kết hôn cùng anh.
Đợi họ kết hôn xong rồi sẽ đón chúng an toàn trở về.
“Ọe…” Lâm Hi Thần cảm thấy mình sắp nôn.
Hà Thụy Trạch khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn, còn hỏi cậu có thật không nữa.
Là thật mới lạ!“Cháu làm sao vậy?” Hà Thụy Trạch đi tới, Lâm Hi Thần vội vàng xua tay: “Chú đừng qua đây nếu không cháu không nôn ra được.
”“Vậy bụng cháu đau có phải là vì muốn đi vệ sinh không?” Hà Thụy Trạch vẫn đi qua đó: “Chúng ta về thôi, chú tìm một nơi nào đó khám cho cháu.
”“Nơi, nơi nào?” Lâm Hi Thần nuốt nước bọt.
Rõ ràng, chú ta không cho mình quay về.
Không phải là trở về thành phố mà nói tìm một nơi nào đó?Tim Lâm Hi Thần đập rất mạnh vì bây giờ cậu vẫn chưa có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu.
Làm sao đây?Làm sao bây giờ?Nếu như bà ngoại và em gái thực sự gặp nguy hiểm phải làm sao?Cậu lo lắng tới toát mồ hôi hột, có mấy phần vì đau mà toát mồ hôi lạnh.
“Không, không có gì.
” Hà Thụy Trạch lấp lửng: “Đợi chúng ta trở về thành phố, chú đưa cháu tới bệnh viện khám.
”“Đi thôi.
” Hà Thụy Trạch đưa tay kéo cậu bé.
Lâm Hi Thần vội vàng từ chối: “Cháu, cháu kéo quần, chú đừng nhìn.
”Cậu bé giả vờ xấu hổ.
Hà Thụy Trạch mỉm cười: “Chú cũng là đàn ông, mà cũng không phải chú chưa nhìn thấy, lúc nhỏ, chú còn từng thay tã cho cháu.
”“Nhưng bây giờ cháu lớn rồi.
” Lâm Hi Thần ôm chặt lấy đùi vì điện thoại vẫn giấu trong lòng cậu, nếu như ở gần Hà Thụy Trạch quá, chú ta nhất định sẽ phát hiện ra.
“Được thôi, cháu mau lên.
” Hà Thụy Trạch không tiến gần nữa mà quay người đi.
Lâm Hi Thần lấy điện thoại ra định tiếp tục gọi thì đột nhiên chuông điện thoại reo khiến cậu hoảng loạn làm rơi điện thoại xuống đất, trống ngực đập thình thịch, lo lắng tới mức muốn nổ tung.
Nhặt điện thoại đã không kịp nữa rồi.
Hà Thụy Trạch quay người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại dưới đất, mắt nheo lại, điện thoại của anh sao lại ở trong tay cậu?“Cháu…cháu…” Lâm Hi Thần muốn giải thích nhưng không tìm được lý do vì chiếc điện thoại rơi khỏi tay mình chính là bằng chứng thép.
Cậu không thể nào giải thích được.
“Cháu vẫn luôn lừa chú, cháu vốn không bị đau bụng, cháu ôm chú cũng không phải vì tình cảm chúng ta tốt mà là cháu cố ý muốn lấy trộm điện thoại của chú.
” Hà Thụy Trạch bước từng bước về phía Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần chưa từng nhìn thấy Hà Thụy Trạch dữ dằn như vậy nên kéo quần lên, bất giác lùi về phía sau.
“Chú, chú đừng qua đây.
”Hà Thụy Trạch nhặt điện thoại lên, Lâm Hi Thần nhân cơ hội anh cúi người xuống mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Trong này là rừng rậm không có đường.
Cậu chưa chạy được mấy bước đã bị Hà Thụy Trạch tóm được, bế bổng cậu lên: “Chú tốt với cháu như vậy, tốt với mami cháu như vậy, tại sao lại phụ lòng chú? Chú tin tưởng cháu như vậy mà sao cháu lại lừa chú?!”Khuôn mặt của anh đáng sợ vô cùng.
Lâm Hi Thần ra sức vùng vẫy: “Chú buông cháu ra, mau buông cháu ra.
”Lúc này, điện thoại trong túi Hà Thụy Trạch lại reo.
Anh móc điện thoại ra nhìn thấy hai chữ “em gái” hiển thị trêи màn hình.
Anh nghe điện thoại.
Phía đầu dây bên kia truyền tới tiếng thúc giục của Hà Thụy Lâm: “Sao vẫn chưa tới? Bây giờ đã mấy giờ rồi, vừa nãy sao không nghe điện thoại của em?”“Bên anh có chút chuyện mà…”Lâm Hi Thần cắn vào tay Hà Thụy Trạch khiến anh đau đớn hét lên.
“Bỏ ra!” Hà Thụy Trạch tức giận.
Lâm Hi Thần dồn hết tất cả chút sức lực yếu ớt cắn thật mạnh vào cánh tay anh.
Hà Thụy Trạch đau đớn vô cùng,