"Chuyện gì?" Lâm Tử Lạp hoang mang.
Tông Triển Bạch đứng dậy khỏi nghế, anh đi ngược sáng bước đến, bước chân rất chậm rãi thong thả, cuối cùng thì đứng trước mặt Lâm Tử Lạp, rồi nhìn từ trên cao xuống: “Lúc còn đang có quan hệ vợ chồng với tôi, thì đừng tùy tiện anh anh em em với người đàn ông khác.
"Cho dù kết hôn vì lý do gì, thì khi cuộc hôn nhân ấy vẫn còn tồn tại cô tuyệt đối không được cắm sừng cho anh.
Đây là điểm mấu chốt của anh, cũng là danh dự của một người đàn ông!Mất một lúc lâu Lâm Tử Lạp vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô đã thân mật với ai chứ?Cô phản bác theo bản năng: "Thế không phải anh cũng qua đêm với cô gái khác ở chỗ này sao? Có phải tôi cũng nên dùng thân phận vợ của anh để đưa ra yêu cầu với anh không?"Tông Triển Bạch càng nhíu chặt mày lại: "Tôi không ngủ với cô ta.
"Lâm Tử Lạp hơi sửng sốt, rõ ràng tối hôm qua Tần Lộ Khiết cũng qua đêm ở đây mà.
Không ngủ với nhau, ai tin được chứ?Khoan đã, có ngủ hay không, thì liên quan gì đến cô nhỉ?Sắc mặt Tông Triển Bạch thay đổi vài lần, anh đang làm gì thế nhỉ?không muốn tiếp tục cãi nhau với anh, nên nói chuyện nhỏ nhẹ hơn:"Tôi cũng sẽ cố hết sức để làm theo yêu cầu của anh, vậy tôi! "Cô lắc lư tập tài liệu trong tay, ý tứ rất rõ ràng.
Tông Triển Bạch thản nhiên ừ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút tức giận, không phải anh đang giận Lâm Tử Lạp, mà là anh đang tự giận bản thân!Anh bị sao vậy, sao tự dưng lại phải giải thích với cô?Đúng là điên rồi!Hành vi khác thường này, khiến anh cảm thấy rất không quen!Thậm chí còn phản cảm!Bởi vì Lâm Tử Lạp đã được nhận vào làm trong nhà hàng, cho nên cô muốn nhanh chóng hoàn thành phần phiên dịch của những tài liệu này.
Đến mười hai giờ đêm, cô mới chỉ hoàn thành được một nửa, nhưng đã rất mệt mỏi rồi.
Vì muốn mình tỉnh táo hơn, nên cô cầm đống tài liệu ấy ra ngoài phòng khách, lúc này cả căn biệt thự đều rất yên tĩnh, có lẽ Tông Triển Bạch và má Vương đều đã ngủ say rồi.
Cô đặt đống tài liệu ấy lên trên bàn uống nước, rồi đi đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước ấm, sau khi uống xong cô quay lại phòng khách ngồi bệt xuống mặt thảm, rồi nằm bò ra bàn uống nước tiếp tục phiên dịch.
Nửa đêm, Tông Triển Bạch khát nước nên đi xuống dưới uống nước, khi anh trông thấy Lâm Tử Lạp vẫn đang phiên dịch tài liệu thì lông mày hơi nhíu lại.
Nhưng anh không lên tiếng, Lâm Tử Lạp cũng phát hiện anh, nên cũng không chủ động chào hỏi.
Tông Triển Bạch đã quen với việc trong nhà không có người ngoài, nên khi nhìn thấy cốc nước để trên bàn thì anh cầm lên uống ngay.
"Cái đó -- "Lâm Tử Lạp muốn nhắc nhở anh, cái cốc đó là cốc mà cô vừa mới dùng, nhưng chưa kịp nói thì Tông Triển Bạch đã uống xong rồi, lời còn lại chưa nói ra cô không biết nên nói tiếp thế nào cả.
Tông Triển Bạch nhìn cô, dường như hiểu được cô có gì đó khó nói, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô vài giây, rồi bỗng nhiên anh cúi đầu xuống, nhờ ánh đèn sáng lấp lánh, mà anh phát hiện ra trên miệng cốc có một nửa sấu son môi dính vào đó.
Một nửa kia đúng là vị trí mà anh vừa mới uống.
Thấy vậy anh đã hiểu ngay ra chỗ anh vừa đặt môi uống nước, đã có người từng dùng, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Lâm Tử Lạp, thì trong lòng anh đoán đó chắc chắn là cô.
Lâm Tử Lạp cúi đầu, giả vờ như không nhận ra điều gì cả, cũng không có chuyện gì vừa xảy ra cả.
Nhưng mà không hiểu sao gương mặt cô hơi nóng lên.
Bọn họ không thân quen gì cả, lại dùng chung một cái cốc, hành vi ấy đúng là quá mức thân mật.
Tuy nói anh chỉ vô tình thôi, nhưng mà Lâm Tử Lạp vẫn cảm thấy xấu hổ như trước.
Tông Triển Bạch hơi giật giật khóe môi, đầu lưỡi anh khẽ liếm qua môi dưới, chính anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì mà dứt khoát uống hết tất cả số nước còn lại.
Anh bỏ cái cốc trống không xuống, rồi bước đến nhìn qua chiếcđồng hồ, đã một giờ rồi: "Chưa ngủ à?"Lâm Tử Lạp cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Tôi vẫn chưa buồn ngủ.
"Tông Triển Bạch yên lặng nhìn cô hai giây, rồi quay người đi lên lầu.
Lúc đi đến đầu cầu thang, bỗng nhiên anh nghĩ đến cố từng đến công ty phỏng vấn, nhưng mà không trúng tuyển, điều ấy khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, nên khi về đến phòng mình anh cầm điện thoại lên gọi một cuộc cho Quang Kình.
Giữa đêm khuya Quang Kình đang ngủ mơ mơ màng màng, thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tâm trạng anh ta lúc ấy rất không tốt, anh ta mang theo cơn giận cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường lên, trong lòng đã chuẩn bị xong mấy lời mắng chửi người, nhưng khi anh ta nhìn thấy rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thì trong nháy mắt đã hoảng sợ, vội vàng xoa xoa mắt, sau đó mới nghe máy: "Tổng Giám đốc Tông.
""Cậu đi điều tra một chút, tại sao bên phía bộ phận nhân sự lại từ chối người đến phỏng vấn vị trí phiên dịch.
""A?" Quang Kình vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy