“Cô phải tập quen đi” Tô Trạm cười rồi nháy mắt với Thẩm Bồi Xuyên: “Mau biểu diễn cho cô Lâm mở mang tầm mắt đi”.“Muốn mở mang tầm mắt, không bằng cô Lâm theo tôi vào, đến gần có thể nhìn rõ hơn, như vậy mới kϊƈɦ thích”“Tôi không muốn” Lâm Tân Ngôn quơ hai tay, từ chối sự đụng chạm của họ.Bây giờ cô ta nói không muốn là không muốn được sao?Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, mặc kệ sự phản kháng của cô ta mà nhấc cô ta từ ghế lên sau đó kéo đi.“Các người biết tôi là ai không mà lại dám làm vậy với tôi?” Lâm Tần Ngốn ra sức giãy giụa: “Mau thả tôi ra”“Đương nhiên chúng tôi biết cô là ai, chính vì biết nên mới phải rèn luyện lá gan cho cô, bên cạnh Cảnh Hạo không cần người phụ nữ nhu nhược nhát gan”Một câu của Tô Trạm đã chặn toàn bộ lời ‘Lâm Tân Ngôn muốn nói.Cô ta bị cứng rắn kéo vào phòng thẩm vấn, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cố ý kéo cô ta tới trước mặt Hà Thụy Lâm, giày dính máu, khi cô ta muốn rút chân về thì Hà Thụy Lâm đã túm lấy cổ chân cô ta, rõ ràng nhìn vô cùng yếu ớt nhưng lúc này lực nắm chân cô ta lại lớn lạ thường.“Thả tôi ra, thả tôi ra” Lâm Tân Ngôn hoảng hốt đá loạn hai chân.
Cô ta quá căng thẳng đã đá trúng đầu Hà Thụy Lâm một phát.Trước mắt Hà Thụy Lâm bỗng tối đi hai giây.
“Cô dám đá tôi?” Cô ta nhe răng, trong kẽ răng vẫn còn sót lại tơ máu, khuôn mặt tái nhợt, dữ tợn như lệ quỷ bò ra từ Địa ngục.
“Tôi không có, không phải, tôi không cố ý, là cô túm lấy tôi trước” Lâm Tân Ngôn sợ hãi nói năng lộn xộn.
Hà Thụy Lâm lúc này đã không còn hình người.
Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh đạp cô ta một phát: “Cô Lâm đá cô một cái thì thế nào?”“Đúng thế, cũng không xem xem cô ấy là ai, cô tưởng cô là người nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô sao? Dám động vào cô Lâm, chán sống rồi à?” Tô Trạm bày ra dáng vẻ ngồi chém gió tự kỷ: “Cô cho rằng cô có chỗ dựa là nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô ư?Không phải tôi mạnh miệng, nhưng dù nhà họ Hà dám tới cầu xintha thứ thì chúng tôi cũng hủy diệt nhà họ Hà, cô có tin không?”Nói rồi anh ấy cố ý nhìn sang Lâm Tân Ngôn: “Cô Lâm nói có phải không?”“Lâm Tận Ngôn căn bản không dám lên tiếng.Hà Thụy Lâm có chỗ dựa là nhà họ Hà mà còn rơi vào kết cục này, vậy cô ta không có bất kỳ chỗ dựa nào mà bị phát hiện không phải Lâm Tân Ngôn thật sự, vậy thì…Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.Hà Thụy Lâm bị đạp một phát nằm bò ra đất mãi không nói một câu.Toàn thân cô ta đau đớn, một phát đạp vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta.Cô ta chật vật như này, bị người khác sỉ nhục thế này mà Lâm Vũ Hàm – một người giả mạo lại được hai người bạn mà Tông Cảnh Hạo tín nhiệm nhất ủng hộ và tôn kính.Cô ta tức giận, buồn bực, dựa vào đâu mà mọi điều tốt đều dành cho Lâm Vũ Hàm?Cô ta không cam lòng!Hư!Giận sôi máu, Hà Thụy Lâm phun ra một ngụm máu, vừa hay trúng chân Lâm Tâm Ngôn.Chất lỏng ấm nóng như một bàn tay có nhiệt độ vuốt ve làn da Lâm Vũ Hàm, tê dại, ngứa ngứa, cô ta giật nảy mình “a” lên miệng tiếng, sợ hãi hét lên.“Đi chết đi, chết đi.” Lâm Tân Ngôn có tâm cơ đập liên tục lên đầu Hà Thụy Lâm, ý đồ đánh chết cô ta.Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật cho cô ta.
Cô ta không thể để Hà Thụy Lâm sống sót.Không thể!Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn cô ta đạp liên tục lên đầu Hà Thụy Lâm không ngừng, khi Hà Thụy Lâm sắp hôn mê mới kéo “Lâm Tâm Ngôn ra.“Các người buông ra, để tôi đánh cô ta, cô ta hại tôi, cô ta phải chết, các người mau giúp tội giết chết cô ta, mau lên.”Mấy ngày nay Hà Thụy Lâm đã chịu mọi sự tra tấn, chưa chết nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, căn bản không có sức đánh trả, nếu Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kéo Lâm Vũ Hàm ra muộn vài phút nữa thì có lẽ cô ta sẽ chết.Người phụ nữ này muốn giết cô ta để diệt khẩu sao?Có lẽ là oán niệm dâng lên khiến ý chí cầu mong sống sót của Hà Thụy Lâm vô cùng mãnh liệt, cô ta dựa vào chút sức lực cuối cùng hét lên: “Cô ta căn bản không phải Lâm Tâm Ngôn!”Ánh mắt Lâm Tận Ngôn bỗng giật mình, sau đó lại tràn đầy ý lạnh: “Đã sắp chết rồi mà vẫn dám ăn nói linh tinh, xem tôi có đánh chết cô hay không?Nói rồi Lâm Tân Ngôn nhào về phía Hà Thụy Lâm, Tô Trạm kéo cô ta lại: “Cô gấp cái gì, miệng mọc trêи người cô ta mà cô còn không cho cô ta nói, hơn nữa tôi cảm thấy rất thú vị, cô ta nói cô không phải Lâm Tân Ngôn” Tô Trạm tới gần mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trêи xuống dưới, đùa cợt nói: “Lẽ nào