Lúc nói chuyện ánh mắt của anh lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, toàn là đầu người đông nghìn nghịt, anh cau mày thu hồi tầm mắt lại.
"Tổng giám đốc Tông".
Tông Cảnh Hạo quay đầu lại, liền nhìn thấy Thị trường đi về hướng này, cười: "Tôi còn cứ tưởng mình hoa mắt cơ, đúng thật là anh, anh cũng đến tham gia tiệc họp mặt hàng năm của Bạch thị à?"Trong lòng cứ thấy bồn chồn lo lắng, giống như không nghe nói Vạn Việt và Bạch thị không hợp tác cái gì.
Phải nói Bạch Dận Ninh tuổi trẻ tài cao, vậy thì Tông Cảnh Hạo chính là người xuất sắc nhất trong số những thanh niên tuổi trẻ tài cào đó.
Tông Cảnh Hạo nói với con gái bảo đợi một lát sẽ về, sau đó liền cúp máy.
Anh đem điện thoại di động cất đi.
"Không phải".
Sự dịu dàng lúc nghe điện thoại trong nháy mắt biến mất, trêи mặt là dáng vẻ xã giao như thói quen.
Thị trường đưa tay ra trước mặt anh: "Có thể ở chỗ này gặp cũng coi như có là duyên rồi".
Tông Cảnh Hạo đưa tay phải ra bắt tay với ông, thời gian rất ngắn, liền người nào người nấy thu tay lại.
Tông Cảnh Hạo không hề muốn ở đây lãng phí thời gian với ông, nhưng cũng phải giữ chút thể diện cho ông vài phần, từ xưa đến nay dân không dấu với quan.
Đặc biệt là dân kinh doanh,"Tổng giám đốc Bạch muốn đến chỗ tôi xây dựng công xưởng, chúng tôi phải bàn bạc chi tiết một chút.
" Bạch Dận Ninh ở dưới có việc cần phải xử lý, ông lên đây trước đợi anh.
Chuẩn bị lát nữa vừa ăn vừa bàn bạc.
"Hay là cùng ăn cơm nhỉ, mọi người làm quen nhau một chút?" Thị trưởng cố tình làm cầu nối, nhưng nghĩ đến cái gì đó, lại ngượng ngùng cười: "Hai người không phải quen biết từ lâu rồi đấy chứ?"Căn cứ vào thân phận của Tổng Cảnh Hạo, nếu như không hợp tác với Bạch Dận Ninh, anh làm sao có thể xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như này.
"Không quen" Tông Cảnh Hạo trả lời rất rõ ràng.
"Anh xem vị này chính là người phụ trách Bạch thị, đừng nghĩ anh ta ngồi xe lăn, nhưng có chút năng lực, tôi có chút tán thưởng anh ta, đương nhiên Bạch thị không thể so sánh được với Vạn Việt, nghe nói anh đầu tư ở nước ngoài không ít hạng mục, còn cùng bọn họ góp vốn xây dựng ngân hàng đầu tư, tổng giám đốc Tông đúng làquyết đoán".
Tông Cảnh Hạo thật sự không có hứng thú với cái người tên Bạch Dận Ninh kia, chỉ là câu nói ngồi xe lăn của Thị trường, làm cho anh có chút tò mò, là một người lãnh đạo tàn tật, ắt hẳn có cái gì đó hơn người.
Nếu không sẽ không thể để mọi người kinh phục.
Tâm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu.
Mấy người giữ chức vụ nòng cốt của công ty đang vây quanh lấy Bạch Dận Ninh và Lâm Tâm Ngôn rất ồn ào.
Bên cạnh Bạch Dận Ninh từ trước đến nay chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào, bỗng nhiên mang theo một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt toàn bộ người của công ty, mọi người đều rất tò mò, hai người họ có quan hệ gì.
"Tổng giám đốc Bạch, anh giấu cũng đủ kỹ đó, ngay cả chúng tôi những người cùng anh Vào sinh ra tử cũng giấu, chuyện này anh anh làm như vậy quả không đúng rồi""Không phải! ""Không phải cái gì? Còn muốn đùa nữa sao, đừng ngại, anh sẽ dẫn cô ấy cũng xuất hiện ở đây?" Có người không muốn nghe Bạch Dận Ninh giải thích, trực tiếp cắt ngang lời của anh.
Bạch Dận Ninh cười: "Tôi ngược lại muốn, chủ yếu là.
.
""Chủ yếu là cái gì?" Vài người đồng thanh hỏi, lại gần như trong nháy mắt hiểu được ý tứ trong câu nói của anh, sau đó, không hẹn mà cùng nhìn Lâm Tân Ngôn: "Cô coi thường tổng giám đốc Bạch của chúng tôi ư?Vào giờ phút này, Lâm Tần Ngôn mới cảm thấy mình đã lên nhầm "thuyền trộm" của Bạch Dận Ninh, khắp nơi đều là lừa dối.
Cô đang muốn giải thích, lại bị Bạch Dận Ninh kéo tay lại, kéo cô lại gần mình nói vào tai cô: "Đừng để tôi mất mặt trước toàn thể nhân viên, muốn từ chối tội, về nhà hẵng từ chối có được không, coi như tôi cầu xin cô đấy?".
Lúc ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Bạch Dận Ninh đang thì thầm gì đó với người phụ nữ kia, bởi vì vấn.
đồ góc độ nên anh không nhìn thấy mặt của Lâm Tâm Ngôn, chỉ thấy một bóng lưng rất nhỏ bé.
"Tôi đồng ý cùng anh đi xã giao, nhưng không đồng ý mạo nhận làm bạn gái anh" Lâm Tâm Ngôn kiên quyết giữ vững lập trường.
Bạch Dận Ninh không hề thấy tức giận, anh