Tông Cảnh Hạo đứng trước bồn rửa tay, ống tay áo vén lên cánh tay, áo sơ mi màu trắng được sơ vin trong quần âu, hai chân thon dài được ống quần bao lấy, phác họa ra đường cong bờ ʍôиɠ và bụng đùi, vai rộng eo hẹp, dáng người hoàn mỹ không thể bắt bẻ.Lâm Tân Ngôn vượt qua cánh tay của hắn, nhìn thấy hắn đang giặt quần áo.Là váy của Lâm Nhụy Hi, lúc ăn cơm bị dính cơm canh lên.Lâm Tân Ngôn chưa từng nhìn thấy hắn làm những việc này, chuyện ăn ở của hắn đều có người sắp xếp cho hết, lúc nào lại cần phải động tay làm những việc này?Giờ phút này, hắn lại giặt đồ cho con gái.Cảm giác rất vi diệu.Trong thoáng chốc, cô lại cảm thấy đây chính là cảm giác của nhà.Bình thường mà ấm áp.Dường như cô không hề suy nghĩ, đi tới đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau, khuôn mặt dán lên tấm lưng dày rộng: “Anh là người vô tình hay thâm tình vậy?”Đột nhiên được ôm, thân thể Tông Cảnh Hạo cứng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên.Tròng mắt hắn nhìn đôi tay cô choàng lấy hông mình, ánh mắt chợt hiện lên ánh sáng vui vẻ, thanh âm lại đè ép xuống không thể hiện ra: “Vì sao lại hỏi vậy?”Lâm Tân Ngôn cũng không gạt hắn: “Tôi nghe Tô Trạm nói, Hà Thụy Lâm vào tù, đời này chỉ sợ không có cơ hội ra, là anh làm.”Nói đến đây, ngữ khí của cô dừng một chút, ấp ủ xem nên nói lờitiếp theo như thế nào: “Nói thế nào cũng từng là người đi theo anh, có thể ra tay được thật cơ đấy.”Tông Cảnh Hạo như thể không nghe thấy Lâm Tân Ngôn nói câu này, chuyên tâm giặt quần áo cho con gái.Không phải là không nghe thấy, chỉ là không muốn giải thích.Hắn đã cho Hà Thụy Lâm rất nhiều cơ hội, là cô ta hết lần này tới lần khác động chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.Lừa gạt, âm mưu quỷ kế, cũng là vì hắn nể tình cô ta đã từng cứu hắn nên mới tin cô ta.Thế nhưng cô ta thì sao?Làm ra chuyện gì kìa?Lâm Tân Ngôn cắn môi, đôi môi hồng in dấu răng lõm xuống.
Cô hy vọng Tông Cảnh Hạo giải thích, hắn làm vậy là có nguyên nhân, hắn không phải là người vô tình như thế.“Anh không muốn nói gì với tôi sao?”“Em muốn tôi nói gì?”Tông Cảnh Hạo quay người, áo sơ mi đã cởi hai nút cổ, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, lúc tắm cho Lâm Nhụy Hi đã làm ướt áo, vải vóc ẩm ướt dán lên da thịt của hắn, lúc hắn cúi xuống, tính xâm lược nồng đậm tỏa ra, Lâm Tân Ngôn không khỏi quay đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc của hắn.Lâm Tân Ngôn giật môi: “Có phải về sau anh cũng đối xử với tôi như thế vì những người phụ nữ khác không?”Tuy nói hắn đối phó với Hà Thụy Lâm là vì cô, thế nhưng quả thực làHà Thụy Lâm đã từng đi theo hắn, hắn có thể không niệm tình xưa mà ra tay độc ác, có khác gì Lâm Quốc An bỏ rơi vợ con đâu?Cô đã nhìn thấy cuộc hôn nhân thất bại của mẹ mình, nhìn thấy sự vô tình của ba, cô luôn có cảm giác không xác định với tình cảm.Mẫn cảm mà đa nghi.Tông Cảnh Hạo nhíu mày, con ngươi gợn sóng lập lòe, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Em nghĩ tôi vậy sao? Tôi là người như thế ở trong lòng em hả?”Lâm Tân Ngôn né tránh ánh mắt hắn: “Tôi không biết!”“A.” Hắn cười khẽ, đẩy cô về phía sau không một dấu hiệu báo trước, ấn lên trêи tường.
Lâm Tân Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại được, hắn đã lấn người đè ép tới, dán chặt thân thể mềm mại của cô lên tường gạch men sứ.Rõ ràng là lạnh buốt nhưng lại bị lửa nóng từ thân thể hắn đốt lên nóng bỏng.“Anh, anh làm gì thế?”Giọng nói cô không che giấu được khẩn trương và bàng hoàng trong lúc này.Tông Cảnh Hạo hôn nhẹ lên trán cô, chợt dời xuống ngăn chặn đôi môi khẽ khép mở của cô.
Giữa môi và môi không còn khe hở nào, dán thật chặt.
Khoang miệng cô còn thoang thoảng mùi rượu, không nặng mà lại khiến cho người ta nghiện.
Hắn kéo đầu lưỡi cô, nuốt lưỡi cô thật sâu.
Hôn sâu như vậy rất đau, càng giống như là trừng phạt hơn.Lâm Tân Ngôn đau nhíu cả mặt mày, hai tay đánh lên bả vai hắn:“Anh làm tôi đau, mau thả tôi ra… Ô…”Đoán chừng là động tác của cô quá kịch liệt, dây dưa đến bộ phận riêng tư mà hắn đang kề sát bên hông cô.
Cô rõ ràng cảm nhận được nơi đó biến hóa, sắc mặt cô thay đổi hẳn: “Tông Cảnh Hạo, tên khốn này, mau thả tôi ra!”Yết hầu trêи cổ hắn nhấp nhô lên xuống, môi nhẹ nhàng dịch ra, lông mi dày và dài lướt qua khóe mắt cô, tê dại ngứa ngáy khiến Lâm Tân Ngôn run rẩy.Hắn kề sát tai cô: “Em chất vấn tôi một lần, tôi sẽ trừng phạt em bằng cách này một lần.”Hắn cố ý dựa vào cô gần hơn, mập mờ trêu chọc: “Em nói xem có công bằng không?”Lâm Tân Ngôn không dám cử động, thở mạnh cũng không dám, toàn thân căng cứng, sợ kϊƈɦ thích hắn.Khuôn mặt Tông Cảnh Hạo mang theo nụ cười, không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi tôi đi, em uống rượu à?”Lâm Tân Ngôn chớp mi: “Anh không biết sao?”Hắn